Cảm Nắng

Chương 109



“Sau này đừng uống rượu nữa, con gái uống rượu làm gì.”

Tân Nguyệt cúi đầu, bưng bát uống một ngụm nước mì, sau đó thản nhiên nói: "Không uống nữa."

Hai người như ăn ý không nhắc tới người kia.

Ăn xong mì, Tân Long đưa bát cho cô: "Đi rửa bát đi."

Tân Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó cầm bát, vẫn đi rửa.

Lúc Tân Nguyệt rửa chén, Tân Long ở một bên xỉa răng.

“Hôm nay con định làm gì? Đọc sách à?”

“Không đọc nữa.”

“Vậy con định làm gì?”

Tân Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại: "Hôm qua trời cũng mưa sao ạ?"

“Ừ, Mưa nhỏ.”

"Vậy chúng ta đi nhặt nấm đi."

Mỗi lần trời mưa, trên núi mọc rất nhiều nấm.

“Lại nhặt nữa à? Không phải mấy ngày trước con mới cùng…”

Tân Long đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoảng hốt mở lớn, bả vai run lên rồi mới nói tiếp: "Không phải mới nhặt à."

Cô mới nhặt, cùng Trần Giang Dã.

Ngay ngày hôm sau, khi anh bị vật ngã qua vai.

Ngày đó anh bị trượt chân vì đường trơn sau cơn mưa, người đầy bùn.

Cô cười anh, thế là anh kéo cô vào vũng bùn cùng mình, còn bôi bùn lên mặt cô.

Con người này.

Thật là keo kiệt và đáng ghét.

Nhưng nhớ lại những chuyện đó, cô lại nở nụ cười.

"Bố không cần phải tránh tên anh ấy đâu." cô nói.

Trần Giang Dã không phải là người không thể nhắc tới, cô cũng không có ý định quên anh.

Ngược lại, cô muốn nhớ mãi về anh.

Mọi thứ về anh, từ những điều nhỏ nhoi nhất, cô đều muốn nhớ mãi.

Cho đến khi chết.

Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của cô, nhưng toàn bộ tình yêu của cô là anh.

Mặc dù cuộc đời này còn rất dài, chắc chắn cô sẽ còn gặp rất nhiều người khác nữa, nhưng có một điều này là cô chắc chắn.

Đây là điều cô nghĩ thông suốt nhất trong một ngày hai đêm qua.

Trong lòng nhớ thương một người, nhưng lại ở bên một người khác, điều này không công bằng với người khác đó.

Vì vậy, cô không chỉ không ngại người khác nhắc tới tên anh, thậm chí còn hy vọng tên của anh còn có thể được nhắc tới nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã…

Ba từ này, nghe một lần, lại ít đi một lần.

“Vậy, bố nói nhé." Tân Long sờ mũi.

“Vâng.”

"Đêm đó..."

Tân Long do dự một lúc, như cảm thấy không tiện mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Các con không làm chuyện gì không nên làm chứ?"

Tân Nguyệt: "...”

Cô liếc ông một cái: "Không chỉ có tối qua không làm gì, trước đây cũng chưa từng làm gì, được chưa ạ?"

“Ui cha, con nóng ruột cái gì, bố chỉ hỏi một chút thôi.”

Tân Long lại sờ mũi: "Rửa nhanh lên, ra ngoài muộn thì không còn nhiều nấm cho con nhặt đâu."

Tân Nguyệt hít một hơi, vắt khô nước trên khăn lau, sau đó ném lên bếp: "Đi thôi bố.”

*

Đường lên núi phải đi ngang qua vài hộ gia đình, trong đó có một bà lão thường xuyên nói xấu Tân Nguyệt, Tân Nguyệt đã dùng than viết những chuyện xấu hổ của bà ta khi còn trẻ lên tường nhà bà ta.

Bên ngoài tường nhà bà ta phủ một lớp vôi trắng, trừ khi bà ta cạo hết lớp vôi đó, nếu không căn bản không xóa được mấy chữ kia, sau đó vẫn là con dâu của bà ta quét thêm một lớp vôi để che lại.

Con dâu của bà ta là người biết điều, biết mẹ chồng mình sai trước, không tới tìm Tân Nguyệt để lý luận, điều này khiến bà ta càng tức giận, chỉ cần nhìn thấy Tân Nguyệt đi ngang qua trước cửa, bà ta sẽ nhổ nước bọt sau lưng cô, còn cố tình "Phì" thật lớn để cô nghe thấy.

Mà hôm nay Tân Nguyệt đi qua cửa nhà bà lão kia, cô không nghe thấy tiếng bà ta nhổ nước bọt, mặc dù bà ta đang ngồi ngay dưới mái hiên.

Xuất phát từ tò mò, Tân Nguyệt còn quay đầu nhìn bà ta một cái.

Bà lão kia nhìn thấy cô, dường như hoảng sợ, cả người run rẩy thấy rõ, còn vội vàng đứng dậy đi vào nhà.

Người ta nói càng già càng sợ chết, xem ra đúng là như vậy.

“Người ngoài đồn con thành cái dạng gì rồi? Sao bà lão kia lại sợ đến vậy?”

Tân Long bĩu môi: "Bố là bố con, bọn họ có thể kể cho bố nghe chắc?"

Tân Nguyệt ngẫm lại cũng đúng.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn phản ứng của bà lão kia, cô đã có thể đoán được bảy tám phần.

Dự là sau này người dám tới trêu chọc cô sẽ ít đi rất nhiều.

Tân Nguyệt ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Xa hơn nữa chính là cây hòe già được buộc đầy lụa đỏ.

Lúc đi ngang qua, Tân Nguyệt nhìn về phía đó theo thói quen.

Một cơn gió vừa vặn thổi qua, lướt qua cành lá rậm rạp của cây hòe, lụa đỏ trên cây đung đưa theo gió.

Tân Nguyệt hơi ngẩn người.

Trong thoáng chốc, ký ức và hiện thực chồng lên nhau, cô nhìn thấy Trần Giang Dã ngồi dưới gốc cây kia, vẫn là dáng vẻ tùy ý, lười biếng cười với cô.

Chỉ trong nháy mắt, anh lại biến mất không thấy đâu.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi không khí se lạnh của núi rừng, lá phổi dường như vì cảm giác mát mẻ này mà co lại một chút, ngay cả trái tim ở giữa cũng nhẹ nhàng bị kéo căng.