Hình bóng anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, nhưng đâu đâu cô cũng nhìn thấy bóng dáng anh.
Thật tốt, ít nhất cô vẫn có thể nhìn thấy anh.
Tân Nguyệt khẽ cười.
Tân Long ở bên cạnh chú ý tới biểu cảm của cô, rõ ràng cô đang cười, nhưng ông lại tỏ vẻ lo âu, dường như rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của con gái mình.
Trên núi.
Hai bố con vừa nhặt nấm, vừa tán gẫu câu được câu không.
Tân Long là một người thích tham gia náo nhiệt và thích nghe chuyện phiếm, lúc không có chuyện để nói với Tân Nguyệt, ông sẽ nói về những chuyện phiếm nghe được gần đây.
“Con còn nhớ Lưu Dao không? Bố nhớ khi còn bé, con bị gà nhà con bé đuổi, con nói với bố là con bé kia thả gà ra."
Tân Nguyệt: Không cần phải nói thêm hai câu sau đâu.
“Nhớ ạ.”
"Nghe nói con bé sắp kết hôn, đối tượng là dân Bắc Kinh, hơn nữa trong nhà còn có vài căn hộ. Lúc trước bố đã nói rồi mà, tướng mạo con bé kia tốt, sau này số mệnh chắc chắn cũng tốt."
Nghe Tân Long nói đến chuyện kết hôn, lông mi dài nhỏ của Tân Nguyệt khẽ động đậy.
Do dự một lát, cô quay đầu hỏi Tân Long:
“Bố, nếu sau này con không có ý định kết hôn, bố thấy thế nào?”
Tân Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Con không kết hôn, bố còn có thể thế nào được, bố kết hôn thay con chắc?"
"Bố không để ý à?"
“Bố để ý cái gì? Kết hôn hay không là chuyện của con, con muốn kết thì kết, không muốn kết thì thôi, cũng không phải không thể sống thiếu đàn ông, đây là thời đại nào rồi, tư tưởng của bố con không cổ hủ như vậy."
Tân Nguyệt khá ngạc nhiên, nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng bố không muốn sống ở thành phố, nếu con cứ về một mình, chắc chắn người trong làng này lại nói này nói nọ."
Tân Long hừ một tiếng, không quan tâm: "Bọn họ bàn tán về chúng ta còn ít à? Con không cần để ý những thứ này, bản thân con không hối hận là được."
“Không đúng.”
Tân Long đột nhiên nhớ ra: "Ba đã nghe một câu trên tivi, kết hôn hay không đều sẽ hối hận, bố cảm thấy nói rất đúng, cho nên con tự xem mà làm."
“Con sẽ không hối hận.”
Tân Nguyệt không hề do dự nói ra câu này.
Cô rất chắc chắn, mình tuyệt đối không hối hận.
Tất cả tình yêu đều dành cho một người, là một chuyện rất lãng mạn.
Cho dù người kia không ở bên cô.
“Cũng gần hết rồi, về thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường về, Tân Nguyệt lại nhìn thấy cây hòe kia.
Cô tin rằng trên đời này có ma. Là người theo thuyết vô thần nhưng bây giờ cô vẫn hy vọng cây hòe này thật sự có linh tính, bởi vì cô có một điều ước muốn thực hiện.
Về đến nhà, cô lấy vào phòng lấy một đoạn lụa đỏ, dùng bút dầu viết lên đó:
“Cầu cho Trần Giang Dã sẽ luôn được vui vẻ.”
Viết xong, cô cầm lụa đỏ chạy ra ngoài.
“Mới về mà con lại đi đâu thế?" Tân Long chạy theo ra khỏi nhà, gọi cô.
“Đừng để ý đến con, lát nữa con sẽ về.”
Tân Nguyệt chạy một mạch đến dưới tàng cây hòe, ngẩng đầu nhìn lụa đỏ lay động.
Lụa đỏ trên cây có cái thì được ném lên, có cái thì được buộc lại. Nếu gặp gió lớn, những cái bị ném lên dễ bị thổi xuống.
Tân Nguyệt quyết định trèo lên cây để buộc.
Hôm qua trời mới đổ mưa, vỏ cây trơn bóng, thân cây còn có rêu xanh trơn trượt, Tân Nguyệt thử nhiều lần mới leo lên, giữa chừng còn bị ngã xuống từ độ cao ba thước, sau đó cô lại tiếp tục trèo lên.
Mất khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng Tân Nguyệt cũng leo l*n đ*nh cây hòe.
Cô kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n trên cành cây, lấy lụa đỏ trong túi ra, cẩn thận buộc vào một cành cây.
Khi vừa buộc xong, một cơn gió thổi qua, cô nhìn thấy lụa đỏ của mình bay trong gió, điều này có phải là - -
Cây đã thấy điều ước của cô.
Đáy mắt cô tràn ra ý cười.
Một lát sau, gió ngừng thổi.
Tân Nguyệt leo xuống.
Chỉ là, mới vừa quay đầu, khóe mắt cô dường như nhìn thấy tên của mình.
Tên của cô lại xuất hiện trong điều ước của ai?
Cô tưởng mình nhìn nhầm, nhưng vẫn nhìn về phía đoạn lụa đỏ đó, thấy rõ chữ viết trên đó:
[Cầu cho uớc mơ của Tân Nguyệt sẽ thành hiện thực, tôi cũng muốn đạt được điều mình mong ước.]
Đó là chữ viết quen thuộc.
Phút chốc, lỗ tai cô ong một tiếng, tiếng ù tai vang lên kéo dài vô tận.
Cảm xúc mà cô vẫn đè nén bấy lâu bỗng dưng sụp đổ.
Cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa.