Cảm Nắng

Chương 111



Cuối hè, tiếng ve lúc trước đã dần thưa thớt, những cơn gió mang theo hơi thở của mùa thu, lá ngô đồng bắt đầu hơi ngả vàng, cây long não san sát hai bên đường vẫn xanh um rậm lá như trước, chỉ thi thoảng sẽ có một chiếc lá rụng xuống.

Hôm nay là một ngày trước khai giảng, trên đại lộ rợp bóng cây đã đông đúc người qua lại, học sinh nội trú đều sẽ đến trường sớm một ngày.

Nhà Tân Nguyệt cách trường rất xa, ăn cơm trưa đến đây thì trời đã chạng vạng tối, dọc đường đi có rất ít người chuyển đồ vào, đa số đều đang ra ngoài theo từng nhóm hai, ba người.

Khi đi ngang qua Tân Nguyệt, hầu như mọi người đều sẽ liếc nhìn cô, có lẽ vì nhận ra cô, hoặc có lẽ, cho dù cô đội mũ che mặt, tay cầm một cái túi da rắn, cũng không che được khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không nhiễm bụi trần của cô.

Tân Nguyệt cảm nhận được có vô số ánh mắt liếc về phía này, cô khẽ nhíu mày, kéo vành mũ xuống.

“Con đã che kín mặt vậy rồi mà bọn họ vẫn nhận ra à?”

Tân Long cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên khi bị những người này nhìn.

“Ai mà biết được ạ.”

Tân Nguyệt bước nhanh hơn.

Trường Trung học Đan Hồ ngoại trừ sân bóng đá, toàn bộ khuôn viên có hình chữ nhật, ký túc xá ở sâu bên trong, gần như phải đi đến gần cuối khu vực trường học. Tân Nguyệt luôn cảm thấy rất phiền khi đi đoạn đường này, mỗi lần đều có cảm giác như không bao giờ đến đích.

Ký túc xá có tổng cộng năm tầng, đi hết đoạn đường này lại phải leo lên năm tầng rất mệt, cũng may Tân Nguyệt ở lầu hai, leo cầu thang không tốn quá nhiều sức, có điều ký túc xá của cô ở trong cùng của lầu hai, lại phải đi thêm một đoạn nữa mới đến.

“Con ở bên nào?”

“Bên trái ạ.”

Cửa phòng ký túc xá không đóng, Tân Nguyệt dùng chân đẩy cửa ra, vác theo hai cái túi da rắn đi vào.

Bên trong có người, một người nằm giường trên giường Tân Nguyệt, một người nằm đối diện Tân Nguyệt, hai người nhìn thấy Tân Nguyệt đi vào, không hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên.

“Chào các cháu.”

Tân Long thò đầu vào chào bọn họ, còn Tân Nguyệt thì đi thẳng đến trước giường của mình, vì cô không thực sự hòa hợp với những người trong phòng này.

Trường Trung học Đan Hồ phân ký túc xá dựa theo thành tích thi cấp ba, Tân Nguyệt là người đứng đầu kỳ thi, đáng lẽ ký túc xá này phải toàn là người chăm chỉ hiếu học như cô, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Lúc mới bắt đầu, ba người kia còn chăm chỉ, nhưng chưa đến nửa năm, một người yêu đương, ngày nào cũng kể chuyện đàn ông và những chuyện tào lao với hai người còn lại, khiến hai người đó cũng bắt đầu sao nhãng, dần dần không còn tập trung vào học tập nữa.

Mỗi khi vừa về ký đến túc xá, ba người bọn họ lại bắt đầu tán gẫu về chuyện tào lao, đôi khi có thể tán gẫu đến một, hai giờ sáng, Tân Nguyệt không có hứng thú tham gia, có mấy lần không nhịn được nữa đã nổi giận với bọn họ.

Tuy mỗi lần Tân Nguyệt nổi giận, bọn họ đều ngậm miệng, không cãi nhau tăng thêm mâu thuẫn với cô, nhưng sau lưng thì không ít lần nói xấu cô, nói cô giả tạo, nói cô kiêu ngạo.

Thỉnh thoảng họ bọn sẽ làm mấy trò con bò như không cẩn thận làm rơi cốc của cô, không cẩn thận làm rơi quần áo của cô, không cẩn thận đá bay giày của cô... Nhưng bọn họ không dám làm gì quá đáng, sợ cô trở mặt với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho tới bây giờ, Tân Nguyệt vẫn chưa thực sự trở mặt với bọn họ, dù sao cũng cùng một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp. Nếu thực sự trở mặt, đó sẽ là chuỗi ngày rắc rối không dứt, Tân Nguyệt không có thời gian để ngày nào cũng đôi co với bọn họ.

Nhưng cô không muốn, chứ không phải không dám.

“Những thứ này của ai?”

Đến trước giường mình, Tân Nguyệt chỉ vào một đống đồ trên đó, quay đầu nhìn Lưu Linh đối diện.

Lưu Linh đảo mắt một vòng, bĩu môi, nói với giọng khó nghe: "Tôi còn tưởng cậu không tới."

Nói xong, cô ta lại thấp giọng lầm bầm một câu: “Có hot girl mạng nào lại chen chúc với người khác ở ký túc xá đâu."

Tân Nguyệt lười nói với cô ta, chỉ lạnh lùng phun ra bốn chữ:

“Dọn hết cho tôi.”

Vẻ mặt Lưu Linh âm thầm khó chịu, nhưng vẫn tới lấy đồ.

Lúc cô ta dọn đồ, Tân Long đi vào đặt hành lý trong tay xuống đất, vỗ cánh tay Tân Nguyệt, nói: "Con dọn dẹp xong rồi đi ăn cơm nhé, bố về trước đây."

“Dạ.”

Tân Nguyệt dặn dò: "Một hồi nữa trời tối bố đi chậm một chút.”

“Biết rồi.”

Chưa đầy hai bước, Tân Long đã ra khỏi ký túc xá.

Tân Nguyệt quay đầu lại, Lưu Linh đã dọn đồ đi xong, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình

Lúc này, Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu ở giường trên Tân Nguyệt đã dọn dẹp gần xong, hai người nhìn nhau, liều mạng ra hiệu cho nhau, cuối cùng, hai người ở cùng một ký túc xá nhưng không nói chuyện mà gửi tin nhắn trên wechat.

Lưu Linh tag Trịnh Miểu Miểu trong nhóm wechat chỉ có ba người: Lẹ lên, cậu hỏi đi.

Trịnh Miểu Miểu: Sao cậu không hỏi?

Lưu Linh: Quan hệ của cậu với cậu ta tốt hơn.

Trịnh Miểu Miểu: Quan hệ của tớ và cậu ta tốt chỗ nào?

Lưu Linh: Tốt hơn tớ, nhanh lên, hỏi cậu ta sao còn muốn ở ký túc xá.

Tính cách Trịnh Miểu Miểu ôn hòa, quả thật chưa từng xung đột trực tiếp với Tân Nguyệt. Bình thường cũng chỉ canh chừng cho hai người kia giở trò xấu, cô ta nhút nhát, nhưng chính vì nhút nhát, ngay cả nói chuyện với Tân Nguyệt, cô ta cũng phải soạn sẵn lời trong lòng trước.