Cảm Nắng

Chương 113



Lúc này trong trường hầu hết mọi người đang ở lớp, ngoài sân chủ yếu là những người đến lấy sách. Lúc Tân Nguyệt về, vòng qua khu vực phát sách, cũng tránh sân bóng rổ có tiếng chơi bóng, đi qua căn tin bên kia.

Tân Nguyệt đi khá nhanh, lúc đi ngang qua căn tin, cô suýt đụng phải mấy nữ sinh bước từ trong ra.

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn về phía mấy nữ sinh kia, bọn họ trang điểm, ăn mặc rất sành điệu, hiện tại nhiệt độ đã giảm, vẫn có người mặc quần short cực ngắn và áo hở rốn.

Nữ sinh mặc áo hở rốn kia, Tân Nguyệt biết cô ta, tên là Hạ Mộng Nghiên, là gái hư nổi tiếng trong trường học.

Nghe nói cô ta còn là một hot girl mạng với hàng chục nghìn người hâm mộ.

Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, chuẩn bị vòng qua bọn họ đi tiếp.

Nhưng mà, cô bước sang trái một bước, Hạ Mộng Nghiên đứng trước mặt cô cũng bước sang trái, cô bước sang phải, Hạ Mộng Nghiên cũng bước sang phải.

Dù không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Mộng Nghiên, nhưng trực giác nói cho Tân Nguyệt, chắc chắn Hạ Mộng Nghiên cố ý.

“Đừng đi, Tân đại mỹ nữ.”

Quả nhiên…

Tân Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu lên.

Hạ Mộng Nghiên cúi đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhếch môi nói:

"Vừa rồi bọn tôi còn đang nói muốn đi tìm cậu, không ngờ lại gặp ở đây."

Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: "Có việc gì?”

“Tất nhiên là có việc.”

Hạ Mộng Nghiên khoác vai cô, dáng vẻ như rất thân thiết, ôm bả vai cô vừa đi vừa nói: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."

Tân Nguyệt cũng không có ý định đi theo cô ta, sau khi dừng bước bèn gạt tay cô ta ra: "Nói ở đây."

Hạ Mộng Nghiên quay đầu nhìn cô, đáy mắt đã lộ vẻ khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nhếch mép cười.

“Được.”

Đầu lưỡi cô ta đảo một vòng trong miệng, "Chúng ta nói ở đây."

Tân Nguyệt liếc nhìn căn tin bên cạnh và ba người khác đứng sau Hạ Mộng Nghiên, trong đó có người thì thầm vào tai người bên cạnh, giọng nói không quá nhỏ, nói một câu:

"Cậu ta thật kiêu ngạo, ai cho cậu ta dũng khí."

Hai người khác cười lạnh.

Hạ Mộng Nghiên cũng liếc bọn họ, sau đó mới nói với Tân Nguyệt: "Cậu biết tôi cũng làm video ngắn nhỉ."

Tân Nguyệt đã đoán được cô ta muốn làm gì.

“Cho nên?”

"Cho nên muốn mời cậu quay một video cùng tôi."

Tân Nguyệt trả lời cô ta, vẻ mặt không chút thay đổi: "Xin lỗi, tôi không có ý định quay video."

“Tôi nói này Tân đại mỹ nữ, làm người không nên quá kiêu ngạo.”

Hạ Mộng Nghiên chưa thay đổi sắc mặt, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh hơn, mà người bên cạnh đã gần như hất mặt lên trời vì bất mãn.

Có người không nhịn được, trực tiếp mắng Tân Nguyệt một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cho cậu mặt mũi rồi đừng có mà không biết điều như thế.”

Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía cô ta: "Mặt này cho cậu, cậu muốn không?”

“Con mẹ mày!”

Cô gái đó đến gần, định ra tay.

Có vẻ như cô ta đã tát người quen tay, chưa kịp đến trước mặt Tân Nguyệt đã giơ tay lên, khí thế rất hùng hổ, chỉ tiếc là khí thế đó không duy trì được lâu, giây tiếp theo Tân Nguyệt đã cầm lấy tay cô ta, trực tiếp vặn một vòng.

“A - -!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người ta nói đầu óc phát triển thì tứ chi sẽ hậu đậu, nhưng Tân Nguyệt nhận thấy mình cũng có chút thiên phú ở phương diện vận động. Trong đại hội thể dục thể thao của trường, cô tham gia hoạt động nào thì sẽ đạt được giải nhất ở hoạt động đó, cô không ngờ hóa ra mình cũng có thiên phú đánh nhau như vậy, Trần Giang Dã mới dạy cô chưa đến một tháng, cô đã giỏi đến cỡ này rồi.

Hạ Mộng Nghiên và hai người còn lại kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ.

Ông chủ căn tin nghe thấy tiếng động bước ra ngoài.

“Mấy đứa đang làm gì vậy?!”

Nhìn thấy ông chủ căn tin, Tân Nguyệt cũng không có ý định buông ra, tay âm thầm tăng thêm lực, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra từ trong miệng nữ sinh kia.

Hạ Mộng Nghiên không tới ngăn lại, cô ta thu lại biểu cảm ngạc nhiên trên mặt, bình thản nói với chủ căn tin: "Không có gì căng thẳng đâu bác, chúng cháu chỉ đùa thôi."

Ông chủ nhìn cách ăn mặc của bọn họ, hoàn toàn không tin, cảnh cáo: "Con gái con đứa đừng có đánh nhau đấy."

“Chúng cháu thật sự không đánh nhau.”

Cô ta quay đầu, hất cằm về phía Tân Nguyệt: "Đúng không, Tân đại mỹ nữ?

Tân Nguyệt không nói gì, nhìn ông chủ căn tin rồi buông tay ra.

Người nọ ôm cánh tay lảo đảo đi về phía trước vài bước, miệng vẫn hít sâu vì đau, hai mắt trừng Tân Nguyệt như sắp phun ra lửa, nhưng ngại chủ căn tin còn ở đó, cô ta không nói gì, chỉ có thể gắt gao trừng Tân Nguyệt.

Lúc này, Hạ Mộng Nghiên tới gần Tân Nguyệt, đưa tay vỗ bả vai cô, đôi môi tô son đỏ mọng ghé sát bên tai Tân Nguyệt, cười nói với cô: "Chúng ta chờ xem, Tân đại mỹ nữ.”

Sau khi nói hết câu, Hạ Mộng Nghiên còn thổi một hơi vào lỗ tai cô.

Tân Nguyệt bình tĩnh nhắm mắt lại.

Thủ đoạn bắt nạt người của Hạ Mộng Nghiên, ngay cả người không quan tâm đến chuyện bên ngoài như cô cũng đã từng nghe qua.

Cô không hiểu tại sao, tại sao cuộc sống lại khó khăn với cô như vậy, cực khổ và tra tấn nối gót nhau mà đến, ép cô sắp không thở nổi.

Nhưng…

Cô đã quen với điều đó từ lâu rồi.

Đã quen với việc một mình vượt qua, lại một mình tự chữa lành từ lâu rồi.

Hai tháng vừa qua chỉ là một sự cố, người đi theo bảo vệ cô đã không còn xuất hiện nữa, cô nên trở lại trạng thái trước kia…

Cái gì đến thì đón, chịu đựng, cố gắng, nếu có thể phản kháng thì phản kháng, phản kháng không được thì chịu đựng, chỉ cần không c.h.ế.t được thì tiếp tục sống.

“Cháu học sinh?”

Thấy cảm xúc của cô có chút không ổn, ông chủ căn tin gọi cô một tiếng.

Tân Nguyệt mở mắt, gật đầu với ông chủ, nói tiếng cảm ơn, sau đó ngẩng đầu đón gió, bước về phía trước.