Tân Nguyệt trở về ký túc xá, bình tĩnh ôn bài và làm bài tập, ăn bánh mì cho cả bữa trưa và bữa tối.
Bảy giờ tối, ba người còn lại trong ký túc xá mới về, sau đó nói chuyện phiếm từ bảy giờ đến hơn mười hai giờ mà không vẫn chưa ngừng.
Gần đây, Tân Nguyệt bị mất ngủ, ngủ tương đối muộn. Khi bọn họ nói chuyện phiếm, cô đeo nút bịt tai vào để tập trung làm toán. Đắm chìm trong suy nghĩ sẽ giúp cô loại bỏ ồn ào bên ngoài, nên cô không quan tâm đến việc bọn họ vẫn ồn ào, dù sao cũng không làm phiền cô, cô cũng không buồn ngủ.
Khi bên ngoài không còn âm thanh, Tân Nguyệt nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, mặc dù cô không hề buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối.
Phải mất một thời gian dài, cuối cùng Tân Nguyệt mới ngủ được, mà lúc này chẳng mấy chốc đã đến giờ phải thức.
Rất nhanh, đồng hồ sinh học đã làm cô mở mắt.
Tân Nguyệt không biết tình trạng mất ngủ này sẽ kéo dài bao lâu, nếu như kéo dài hơn, cô sẽ đi mua thuốc ngủ.
Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi rời giường, rửa mặt xong, đội mũ đi đến lớp.
Hôm nay có lễ khai giảng, tất cả mọi người phải mang ghế đẩu ra sân thể dục. Tân Nguyệt không muốn nghe hiệu trưởng diễn thuyết khô khan nhàm chán, sau khi ngồi xuống bèn chống đầu gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hà Tình thấy cô nhắm mắt lại, đến gần vỗ bả vai cô, không trách móc, mà chỉ quan tâm hỏi: "Làm sao thế? Đêm qua em không ngủ được à?”
Tân Nguyệt gật đầu.
“Vậy em chợp mắt một lát đi." Hà Tình nhỏ giọng nói.
Người bên cạnh lập tức mất bình tĩnh.
“Cô Hà, em cũng không ngủ được.”
“Em cũng vậy.”
“Em cũng muốn chợp mắt một lát.”
Hà Tình trừng mắt nhìn bọn họ mấy lần: "Câm miệng và nghe kỹ cho tôi!”
"Đối xử với học sinh giỏi có khác."
“Người ta có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cậu có thể thi được chắc?”
“Cậu ta chưa thi đậu mà.”
Tiếng bàn tán chói tai vang lên, Tân Nguyệt không hề phản ứng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chờ hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm nói xong, còn một phần tuyên thệ, vốn dĩ Tân Nguyệt là học sinh đại diện, phải lên bục dẫn dắt mọi người tuyên thệ, nhưng cô không muốn xuất hiện, nhà trường cũng không thể miễn cưỡng, bèn đổi thành người khác.
Sau khi học sinh đại diện phát biểu xong, giơ tay phải lên:
"Tiếp theo, mời mọi người đứng lên, giơ tay phải lên và tuyên thệ cùng em."
Tiếng đứng dậy sột soạt vang lên khắp nơi, Tân Nguyệt mở mắt ra, đứng lên theo, giơ tay phải lên bên cạnh huyệt thái dương.
"Lấy sự thịnh vượng của Tổ quốc làm nhiệm vụ của mình,
Lấy phục vụ xã hội làm nền tảng,
Lấy phát triển bản thân làm mục tiêu,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ,
Không phụ công dạy dỗ của thầy cô,
Không phụ lý tưởng của tuổi trẻ,
. . .
Tôi cam kết bằng danh dự nhân cách của mình:
Tôi sẽ không hèn nhát và bất lực lùi bước,
Tôi sẽ không do dự vô nghĩa."
Tân Nguyệt đọc lời tuyên thệ theo học sinh đại diện, giọng không tính là lớn, nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên định.
"Tôi sẽ tích lũy toàn bộ sức lực,
Chăm chỉ tìm kiếm sự thật, sẵn sàng học hỏi và suy nghĩ tích cực,
Lấy ý chí chiến đấu dâng trào quyết thắng kỳ thi đại học,
Hãy để niềm tin và hành động đồng hành với nhau,
Hãy để tin chiến thắng lan truyền khắp bốn phương!
Hãy biến giấc mơ thành hiện thực!
. . .
Người tuyên thệ - -
Tân Nguyệt nắm chặt tay, hô lên câu cuối cùng:
“Người tuyên thệ, Tân Nguyệt.”
Tất cả mọi người đều hô lớn tên mình, âm thanh vang vọng khắp sân trường.
Có lẽ những đám mây của một ngày âm u cũng xúc động trước lời tuyên thệ đầy sức trẻ, dần dần tản ra, lộ ra mặt trời phía sau.
Không có tầng mây che khuất, ánh mặt trời đặc biệt chói chang, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi Tân Nguyệt, nhưng ánh mắt cô lại không hề né tránh.
Lễ khai giảng gần như kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lại lải nhải vài câu rồi thông báo giải tán.
Bây giờ còn chưa hết tiết ba, Tân Nguyệt xách ghế đi tới phía sau Hà Tình, gọi cô ấy:
“Cô Hà.”
Hà Tình quay đầu lại: "Sao vậy?”
“Em có chuyện muốn nói với cô, mình có thể lên văn phòng nói không ạ?”
"Được, lát nữa em cất ghế xong thì đến văn phòng chờ cô, cô nói hai câu với lớp rồi tới."
“Vâng.”
Hà Tình không hỏi nhiều, mà trò chuyện chuyện gia đình với Tân Nguyệt: "Nghỉ hè thế nào?”
Vẻ mặt Tân Nguyệt hơi trì trệ, sau đó cô nhàn nhạt cười, nói: "Vui lắm ạ.”