Hà Tình hơi ngạc nhiên: "Cô còn tưởng việc nổi tiếng đã khiến em rất phiền lòng.”
“Đúng là rất phiền ạ.”
“Vậy xem ra có chuyện gì khác khiến em rất vui vẻ nhỉ.”
“Vâng.”
Tân Nguyệt gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi.”
Hà Tình xoa đầu cô.
Hai người chầm chậm trở về lớp, tiếp tục hàn huyên về những chuyện khác.
Sau khi lên lầu, Tân Nguyệt đặt ghế xong thì đến văn phòng chờ. Chỉ vài phút sau, Hà Tình trở về từ lớp học.
“Em nói đi, có chuyện gì?" Hà Tình ngồi xuống nhìn Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt rất bình tĩnh nói với cô ấy: "Có thể em sẽ bị bạo lực học trường, cần sự giúp đỡ của cô."
Hà Tình kinh ngạc, cả người sửng sốt.
“Ai?! Ai muốn bắt nạt em?" Qua một lúc, cô ấy mới hỏi Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt nói: "Là học sinh lớp khác.”
“Lớp nào? Cô sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp bọn họ.”
“Không có tác dụng đâu ạ.”
Tân Nguyệt khẳng định.
Hà Tình lo lắng nói: "Chưa thử làm sao biết không có dụng?”
Tân Nguyệt cúi đầu xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt, thản nhiên nói: "Em đã thử rồi, lúc còn học cấp hai."
Hà Tình nhất thời lại sửng sốt, một lúc sau, ánh mắt của cô ấy lộ ra rất nhiều cảm xúc, có kinh ngạc, có khó hiểu, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Khi cảm xúc trở lại, cô ấy cố gắng bình tĩnh, thoáng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi Tân Nguyệt: "Vậy cô phải làm gì mới có thể giúp được em?"
Tân Nguyệt: "Yêu cầu này sẽ rất phiền phức với cô."
Hà Tình lắc đầu: "Không cần nói những lời này, em chỉ cần nói cô phải làm gì thôi."
Tân Nguyệt hít sâu một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em cần có giáo viên cùng ăn cơm mỗi ngày, đưa em về ký túc xá sau giờ tự học tối, kỳ nghỉ cũng cần có giáo viên đưa em đến nhà ga, em biết điều này rất phiền các thầy cô, nhưng ngoại trừ cách này em không nghĩ ra cách nào khác."
Cô không cầu xin, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ ra sự bất lực.
Nói xong những lời vừa rồi, cô chỉ dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Em nhớ cô đã nói với em, cho tới bây giờ huyện chúng ta chưa có ai thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, hơn nữa hai năm nay số lượng học sinh giảm nghiêm trọng, bộ giáo dục đưa ra tiền thưởng rất cao, chỉ cần em có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, em và thầy cô sẽ có rất nhiều tiền thưởng."
"Em không có gì để báo đáp các thầy cô, chỉ có thể cố gắng gấp bội, cố gắng thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, để thầy cô có thể lấy được tiền thưởng."
Vẻ mặt của Tân Nguyệt rất chân thành, "Em cũng sẽ dùng phần thưởng của mình để báo đáp thầy cô."
“Em đừng nói như vậy.”
Hà Tình ngắt lời Tân Nguyệt, "Nếu em có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, bọn cô vốn dĩ chỉ dính chút ánh sáng của em mới có thể nhận được tiền thưởng, đâu có lý do gì để đòi phần của em."
“Hơn nữa…”
Cô ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của Tân Nguyệt, nói: "Những việc em vừa nói như cùng em ăn cơm, đưa em về ký túc xá, đến nhà ga, cũng không phiền."
Hà Tình vừa nói vừa ngẩng đầu chỉ vào các giáo viên khác trong phòng làm việc.
"Buổi trưa và buổi chiều em cứ theo bọn cô đến căn tin giáo viên ăn, buổi tối ai trực tiết tự học thì người đó đưa em về, chỉ mất vài phút thôi, có phiền gì đâu, đúng không các thầy cô?"
Cô hỏi các giáo viên khác.
Các giáo viên khác văn phòng vừa mới nghe xong, Hà Tình vừa hỏi, mỗi người đều vội vàng đứng lên nói:
“Đúng vậy, có phiền gì đâu.”
“Đã trực cả tiết tự học buổi tối rồi, mấy phút đưa đón này có là gì?”
"Tân Nguyệt, em đừng lo lắng, bọn cô cam đoan sẽ đưa em về ký túc xá an toàn mỗi ngày."
"Là đám học sinh lớp mười hai đúng không? Tân Nguyệt em đừng sợ, cô không tin bọn nó dám làm gì khi chúng tôi ở cạnh em."
Tân Nguyệt chợt cảm thấy mí mắt hơi nóng lên, cô đứng dậy, cúi gập người về phía các thầy cô.
“Em cảm ơn các thầy cô.”
Hà Tình và giáo viên Ngữ Văn vội vàng đỡ cô dậy.
“Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy.”
Hà Tình là một người tình cảm, đôi khi mắng những học sinh không nghe lời cũng thường mắng đến mức tự mình rơi nước mắt trước. Vừa rồi khóe mắt cô ấy đã ươn ướt, bây giờ thì giọt nước mắt đã rõ ràng hơn.