Cảm Nắng

Chương 116



Cô ấy quay đầu lau nước mắt, sau đó mới quay đầu lại vỗ vai Tân Nguyệt, nói:

"Cho dù không có tiền thưởng, bọn cô cũng sẽ bảo vệ em."

Tân Nguyệt ngẩn ra.

Cô từ từ quay đầu, nhìn về phía Hà Tình.

“Em cảm ơn cô.”

Ngoại trừ cảm ơn, cô không biết nói gì thêm.

"Cảm ơn cái gì, bảo vệ học sinh là bổn phận của thầy cô mà."

Hà Tình mỉm cười với cô, giọng nói lại run run, giống như sắp không kìm được nước mắt.

Giáo viên Ngữ Văn thấy bầu không khí cứ tiếp tục xúc động như vậy, không biết khi nào Hà Tình sẽ khóc, có thể toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều sẽ khóc, vì thế cô ấy “Ui da” một tiếng, tìm cách xoa dịu:

"Tân Nguyệt, em mặc kệ mấy chuyện khác đi, học cho giỏi là được, với nguyện vọng thi vào Thanh Hoa của em, chúng tôi làm gì cũng cảm thấy đáng giá."

Giáo viên Ngữ văn không hổ là giáo viên Ngữ văn, bầu không khí vốn có chút trầm lắng thoáng cái đã sục sôi, khiến lòng người phấn chấn.

“Đúng vậy!”

Thầy giáo vật lý đến gần, nói, "Tôi dạy ở đây mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe học sinh nói muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, không dễ dàng gì, không dễ dàng gì đâu đó."

"Nếu tôi có thể dạy một học sinh thì đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, tôi có thể khoe khoang cả đời!"

“Ai nói không phải đâu.”

"Tiền thưởng cái gì, nếu học sinh của tôi có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, bảo tôi chi tiền tôi cũng đồng ý!"

Các giáo viên ai nấy đều phấn chấn.

Cuối cùng, giáo viên Ngữ văn vỗ vai Tân Nguyệt, nói: "Nghe cô nói, có chí hướng là tốt, nhưng Tân Nguyệt, em cũng đừng quá áp lực, cố hết sức là được."

Tân Nguyệt gật đầu.

Lúc này Hà Tình lại âm thầm lau hai hàng nước mắt, cố nén nước mắt nhìn Tân Nguyệt: "Được rồi Tân Nguyệt, em nhanh chóng về lớp đi, sắp vào học rồi."

“Vậy em chào các thầy cô, em về trước đây.”

Tân Nguyệt lại khẽ cúi chào bọn họ.

“Về đi, về đi.”

Mấy giáo viên đồng loạt xua tay.

Tân Nguyệt lễ phép lui về phía sau, ra khỏi cửa văn phòng mới xoay người.

Vừa rồi tuy hốc mắt cô nóng lên, nhưng vẫn không khóc, lúc này cô đưa lưng về phía văn phòng mới từ từ đỏ mắt.

Cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, ngay cả khi xúc động cũng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

*

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Tân Nguyệt đều cùng các giáo viên đến căn tin giáo viên ăn cơm, mấy giáo viên thay phiên nhau đưa cô về ký túc xá sau giờ tự học tối, ngay cả khi đi học thể dục, đôi khi các giáo viên cũng phải đưa cô đến sân thể dục mới yên tâm, căn bản không cho Hạ Mộng Nghiên có cơ hội gây rối.

Chỉ là, đám người Hạ Mộng Nghiên còn ngang ngược và ác liệt hơn so với tưởng tượng của Tân Nguyệt.

Dù có giáo viên đi cùng, họ vẫn sẽ ném đá cô, hắt nước lên cô, dán kẹo cao su lên tóc cô.

Một khi kẹo cao su dính vào tóc thì rất khó gỡ ra, Tân Nguyệt đành trực tiếp cắt tóc ngắn đến dưới lỗ tai một chút. Độ dài này khiến đám Hạ Mộng Nghiên muốn chạy tới dính kẹo cao su cũng rất khó khăn.

Nhưng không tới hai ngày, bọn họ lại nghĩ ra chiêu khác.

Nhưng đối với Tân Nguyệt mà nói, mấy trò vặt này không đau không ngứa, chẳng gây chút ảnh hưởng nào tới cô.

Cô có một trái tim mạnh mẽ.

Trái tim này đã sớm được tôi luyện qua nhiều thử thách, đủ để chống lại mọi sự chửi rủa, phỉ báng và sỉ nhục, chỉ đến đêm khuya khi nhớ tới người kia mới âm ỉ đau nhói.

Từng ngày trôi qua, cảm giác ấy lặng lẽ biến mất trong sự mất ngủ và tê liệt.

Huyện Bồ là một thị trấn nhỏ ở phía Nam, nhưng mỗi năm mùa đông đều đến sớm.

Chỉ mới tháng Mười một, gió đã thổi cắt mặt, lạnh thấu xương.

Mùa đông ở huyện Bồ dường như luôn âm u, bầu trời màu xanh xám, như bị phủ một tầng bụi mịn.

Nhưng có một ngày khi chạng vạng, bầu trời xám xịt thường ngày bỗng phủ kín ráng đỏ, lan rộng khắp bầu trời như những bông hồng đang cháy trong lửa.

Lúc đó, tiết học cuối cùng của buổi chiều đang diễn ra giữa chừng, nhưng các học sinh ngồi trong lớp đã không còn tâm trí học bài, nhao nhao hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Đó là tiết Ngữ văn.

Giáo viên Ngữ văn đang đọc thơ, nhìn thấy học sinh liếc ra ngoài, sau khi đọc xong câu thơ cuối cùng, cô ấy cười khẽ, đặt phấn xuống.

"Hiếm khi mùa đông lại có ráng đỏ đẹp như vậy, các em chạy tới cầu vượt xem đi."

Cả lớp lập tức vang lên tiếng hoan hô, sau đó từng người chạy ra cầu vượt.

Tân Nguyệt cũng theo ra khỏi lớp, đi tới cầu vượt.

Ráng đỏ ở phía chân trời không còn bị các tòa nhà che chắn, dường như càng bùng cháy dữ dội hơn.

Ráng đỏ như vậy ngay cả mùa hè cũng hiếm thấy.

Mùa hè này cô chỉ thấy một lần.

Mà lần đó, cô không nhìn mây.

Thiếu niên đứng dưới đám mây đó đã chiếm trọn ánh mắt của cô.

Lần này…