Cảm Nắng

Chương 117



Dưới đám mây không còn bóng dáng của anh, nhưng sau tầng mây, cô như mơ hồ thấy được một đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt luôn đen láy ấy.

Phút chốc, mắt cô như bị ánh sáng mạnh thiêu đốt, đáy mắt cảm thấy nhức nhối, sau đó là cảm giác nóng rát.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, thu lại cảm xúc.

Cứ đứng đó một lúc, cô xoay người trở về phòng học.

“Sao lại về nhanh thế?”

Lúc này chỉ có một mình cô về lớp, giáo viên Ngữ văn không khỏi tò mò.

Tân Nguyệt cũng không nói gì, chỉ vội vàng cúi đầu xuống.

Hôm nay là thứ sáu, học xong tiết này là có thể về nhà.

Giữa trưa hôm nay, học sinh nội trú thường về ký túc xá thu dọn đồ đạc mang đến lớp, Tân Nguyệt cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Sau khi tan học, cô đến văn phòng đợi Hà Tình một lát, sau đó ngồi xe của cô ấy đến nhà ga.

Lúc ngồi trên xe, đám mây nơi chân trời vẫn như ngọn lửa thiêu đốt đầy trời.

Tân Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, suy nghĩ lại bay xa.

Vốn dĩ, lần này cô không có cảm giác muốn khóc như lúc ở trên cầu vượt, nhưng không hiểu sao…

Trong xe mở một bài hát, giai điệu trầm ấm nhẹ nhàng và chậm rãi…

“Em tưởng đã quên đi nỗi nhớ,

Mà đối mặt với hoàng hôn,

Mong anh sẽ trở lại hôm nay,

Em nhớ nhung khoảnh khắc nâng niu khuôn mặt anh,

Yên lặng nhìn vào mắt anh,

. . .

Em muốn ở bên anh.”

Nghe đến câu cuối cùng, có thứ gì đó tràn ra từ trong hốc mắt, làm thế nào cũng không kiểm soát nổi, từng giọt, từng giọt lăn xuống.

Mà thời khắc đó, trong tầm mắt, cô như lại thấy được đôi mắt đen láy kia.

Cô cười khổ, cho rằng lại là ảo giác.

*

"Cô gái đội mũ ngồi trên xe kia là Tân Nguyệt đúng không? Cậu ấy cắt tóc ngắn khi nào thế?"

"Cắt lâu rồi, cậu không biết à?"

"Tôi có học chung tòa nhà với cậu ấy đâu, có khi tám trăm năm cũng không nhìn thấy cậu ấy được một lần, sao tôi biết được."

Hai nam sinh vừa nói vừa đi vào một tiệm trà sữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy chắc cậu không biết vì sao cậu ấy phải cắt tóc đâu nhỉ?"

“Thì hiển nhiên.”

“Để tôi kể cho cậu nghe.”

Người kể là một nam sinh đeo kính, cậu ta kéo nam sinh đầu đinh đang nói chuyện với mình ngồi vào vị trí trong cùng ở lầu hai, nhìn xung quanh một lượt rồi nói, "Cậu ấy chọc giận người ta, ngày nào đám Hạ Mộng Nghiên cũng kiếm chuyện với cậu ấy, dính kẹo cao su lên tóc cậu ấy, tôi đã thấy một lần rồi, ngày hôm sau cậu ấy lập tức đi cắt tóc."

“Vãi, đám Hạ Mộng Nghiên làm vậy với cậu ấy để làm gì?”

“Nghe nói Hạ Mộng Nghiên muốn quay video với cậu ấy, mà cậu ấy mặc kệ.”

Chàng trai đeo kính đẩy gọng kính, tiếp tục nói: "Tôi nghe người trong phòng ngủ của cậu ấy nói, Tân Nguyệt bị bắt nạt đến mức tinh thần hoảng loạn, mỗi ngày đều phải uống thuốc ngủ mới ngủ được."

“Vãi, không phải chứ?”

"Sao lại không phải, cậu không thấy người vừa mới chở cậu ấy về là chủ nhiệm lớp của cậu ấy à? Bây giờ mấy thầy cô thay phiên nhau đưa cậu ấy về, nhưng đám Hạ Mộng Nghiên kia quái gở thật sự, có giáo viên ở đó mà vẫn dính kẹo cao su lên tóc cậu ấy như thường, còn lấy đá ném cậu ấy."

Chàng trai đeo kính chậc chậc hai tiếng: "Tôi đoán sớm muộn gì cậu ấy cũng bị đánh."

“Anh bạn.”

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Một giây sau, chỗ ngồi bên cạnh bọn họ bị kéo ra, một nam sinh đội mũ lưỡi trai ngồi xuống, năm ngón tay thon dài tùy ý đặt lên mặt bàn.

Anh hơi ngẩng đầu, lộ nửa khuôn mặt bị vành mũ che khuất, sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt hẹp dài mà đen kịt, giống như khu rừng quanh năm mưa bụi không tan.

“Làm phiền cậu một việc.”

Giọng anh lạnh thấu xương, toát lên sự lạnh lẽo bức người.

Rõ ràng là đang được anh nhờ vả, hai người ngồi ở bàn chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, không dám nuốt nước bọt.

Người nọ cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Nhờ cậu hỏi thăm giúp tôi, Hạ Mộng Nghiên mà cậu vừa nói, ai đang làm chỗ dựa cho cậu ta."

Chàng trai đeo kính giật mình, do dự mở miệng: "Cái này... Tôi…”

“Sẽ không để cậu phí công hỏi thăm vô ích đâu.”

Anh lấy điện thoại trong túi ra, chiếc điện thoại cực mỏng xoay nửa vòng trong tay anh, sau đó, anh ngước mắt lên:

“Mười nghìn đủ không?”

Nam sinh đeo kính lập tức sửng sốt, hai mắt mở to, đến khi nam sinh đầu đinh đá một cước vào chân cậu ta ở dưới bàn, cậu ta mới hoàn hồn.

“Đủ! Đủ... Đủ... Đủ rồi.” Nam sinh đeo kính vội vàng nói.

“Thêm wechat.”

Nam sinh đeo kính lấy điện thoại ra: "Anh tên là gì?"

“Trần Giang Dã.”