Trong hai ngày về nhà, không phải lúc nào Tân Nguyệt cũng ở nhà làm bài tập và ôn bài. Não cũng cần được nghỉ ngơi.
Trước đây, ở nhà luôn có rất nhiều việc phải làm, thời gian có vẻ đặc biệt quý giá, cho nên mỗi phút mỗi giây có thể dùng để học tập, cô đều không muốn lãng phí. Mà bây giờ, Tân Long cũng không cho cô làm bất cứ việc gì, thời gian rất thoải mái.
Hơn hai tháng nay, mỗi lần về nhà, cô đều ra ngoài đi dạo. Cô đi dọc theo dòng suối nhỏ nghe nước chảy róc rách, đi giữa ruộng ngắm gió thổi lá cây, lại vào rừng núi nghe tiếng côn trùng và chim hót.
Tân Long không cho cô lên núi, nhưng cô không nghe.
Cô thích lên núi.
Chỉ có đi trên con đường nhỏ trong núi, cô mới có thể cảm thấy - -
Anh vẫn còn ở đây, ngay sau lưng cô, quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Và cô sẽ không quay đầu lại.
Có đôi khi, cô cũng sẽ đến ngồi trên cây hòe già kia.
Cô buộc những dải lụa đỏ ghi mong muốn của mình và Trần Giang Dã lên cùng một cành cây.
Chỉ cần nhìn hai dải lụa đỏ tung bay lay động trong gió, quấn vào nhau rồi tách ra, tách ra rồi lại quấn vào nhau, hai cái tên trên dải lụa đỏ thỉnh thoảng chạm vào nhau, cô có thể ở đó cả buổi chiều.
Cô rất thích cảm giác yên tĩnh một mình như vậy, mặc cho hồi ức quanh quẩn không hồi kết, mặc cho nỗi nhớ thương tùy ý sinh trưởng.
Cô đã từng cho rằng nhớ nhung một người là điều đau khổ, nhưng hóa ra không phải.
Khi bạn không còn liên quan đến thế giới sau này của người đó nữa, hai người trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, thì mỗi lần hồi tưởng sẽ trở thành niềm an ủi.
Ít nhất anh đã từng xuất hiện, ít nhất cô còn nhớ rõ.
Nhưng những lúc thư giãn như vậy luôn trôi qua rất nhanh, cô lại phải trở về thế giới ồn ào náo nhiệt đó.
Sau khi nghe tiếng của hai chiếc xe máy cũ giống như máy kéo, rồi lại ngồi trong xe khách tràn ngập các loại mùi lạ hai tiếng đồng hồ, cô đeo cặp sách nặng nề bước xuống xe.
Như thường lệ, cô chuẩn bị gọi taxi, vì taxi có thể đưa cô đến tận cửa ký túc xá, tránh bị Hạ Mộng Nghiên và nhóm bạn chặn cô ở ngoài trường.
Nhưng hôm nay cô vừa xuống xe đã nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc kia, bên cạnh còn có mấy nam sinh ngả ngớn.
Tân Nguyệt biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô không hoảng hốt cũng không có sợ hãi, chỉ bình tĩnh nói một câu với một dì vừa mới xuống xe cùng cô:
"Dì ơi, phiền dì báo cảnh sát giúp con."
Lúc này dì ấy cũng chú ý tới đám người đang đi về phía cô, gật đầu rồi vội vàng vừa chạy về phía đường cái đối diện, vừa lấy tay che điện thoại di động báo cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tân Nguyệt.”
Hạ Mộng Nghiên lấy kẹo m*t ngậm trong miệng ra, cười mỉa mai, nói, "Không hổ là học sinh giỏi, ở trường học tìm thầy cô, ở ngoài tìm cảnh sát."
Cô ta đi tới, cách Tân Nguyệt chỉ còn nửa bước mới dừng lại, dáng vẻ lưu manh nghiêng đầu qua một bên, nhướng mày với cô:
"Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện, mỗi lần đều có người gọi cảnh sát cho cậu."
Tân Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
“Miệng bị câm rồi à?”
Hạ Mộng Nghiên ném kẹo m*t chưa ăn xong về phía cô.
Tân Nguyệt nghiêng đầu né tránh.
“Dám tránh?”
Hạ Mộng Nghiên “A” một tiếng, ra hiệu với hai nam sinh: "Giữ cậu ta lại cho tôi.”
Tân Nguyệt không phản kháng, cô đeo cặp sách rất nặng, tay cũng xách đồ, giãy dụa dễ dàng làm đồ trong cặp sách và túi rơi ra.
Cô có thể bị đánh vài cái, nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn thấy cuốn sổ ghi chép quan trọng trong cặp, nếu không rất có thể nó sẽ bị xé.
Chỗ này nằm ngay bên đường cái đông người qua lại, cô đoán ngoại trừ tát cô hai cái và đá mấy cú, bọn họ cũng không dám làm chuyện quá đáng hơn.
Quả đúng như vậy, hai nam sinh kia ngoại trừ giữ chặt cánh tay cô, cũng không động tay động chân với những bộ phận khác của cô.
“Sao hôm nay cậu không dùng chiêu khóa tay nữa?”
Hạ Mộng Nghiên lại gần, giơ tay gạt mũ cô xuống: "Không phải cậu con mẹ nó rất giỏi sao?”
Tân Nguyệt nghiêng đầu nhìn chiếc mũ bay ra ngoài, chân mày nhíu lại.
“Vẫn không chịu nói gì à?’’
Hạ Mộng Nghiên nắm lấy mặt cô, quay mạnh đầu cô lại: “Cậu đừng con mẹ nó giả bộ lạnh lùng nữa.”
Tân Nguyệt vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt không chút sợ hãi và lùi bước.
Nhưng cô càng như vậy, Hạ Mộng Nghiên lại càng tức giận.
“Cậu đừng tưởng rằng cậu con mẹ nó báo cảnh sát thì tôi không thể làm gì cậu?”