Hạ Mộng Nghiên giữ chặt mặt Tân Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cực kỳ ác độc mà nói với cô: “Đồn cảnh sát chỉ cách đây vài phút, nhưng trong vài phút có thể làm nhiều chuyện đó."
“Đàm Hâm, nhặt kẹo m*t trên mặt đất lên cho tao.”
Nghe tiếng, đồng tử Tân Nguyệt co lại, biểu cảm cuối cùng không còn bình tĩnh.
Hạ Mộng Nghiên thật sự ti tiện và ác độc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cô nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên, hai mắt dấy lên sự tức giận.
Hạ Mộng Nghiên dường như rất hài lòng với vẻ mặt này của cô, khóe miệng cong hơn: "Ơ, không giả bộ nữa?”
Lúc này, nữ sinh được gọi là Đàm Hâm đã nhặt kẹo m*t dính bùn trên mặt đất lên. Mà Đàm Hâm này chính là nữ sinh lần trước bị Tân Nguyệt vặn ngược cánh tay.
Hạ Mộng Nghiên liếc cô ta một cái, xòe tay ra.
Đàm Hâm trừng mắt nhìn Tân Nguyệt, đặt thanh kẹo m*t vào tay Hạ Mộng Nghiên.
Hạ Mộng Nghiên cầm kẹo m*t, lắc lắc trước mặt Tân Nguyệt, cười càng sung sướng và xấu xa:
"Cậu nói xem, tôi chỉ mời cậu ăn kẹo m*t, lát nữa các chú cảnh sát đến chắc sẽ không bắt tôi đến đồn cảnh sát đâu nhỉ?"
Nói xong, cô ta từ từ đưa kẹo m*t tới gần miệng Tân Nguyệt, vẻ mặt như đang trêu đùa một con kiến tiện tay có thể b*p ch*t.
“Nào, há miệng ra.”
Cô ta nói như dỗ dành một đứa trẻ.
Tân Nguyệt gắt gao cắn chặt hàm răng, chân dùng sức chuẩn bị đá văng cô ta. Nếu cô ta thật sự dám làm như vậy, cô cũng dám đạp cô ta vào chỗ chết.
Nhưng mà, ngay khi cây kẹo m*t dính đầy bùn kia cách môi cô chỉ vài cm, một bàn tay đột nhiên túm lấy cánh tay Hạ Mộng Nghiên.
Nụ cười trên mặt Hạ Mộng Nghiên chợt thu lại, quay đầu nhìn về phía người đang túm lấy cô ta.
“Hồ Duệ Dương, cậu con mẹ nó đang làm gì vậy?”
Hồ Duệ Dương không để ý đến cô ta, chỉ nhìn Tân Nguyệt.
“Tân Nguyệt.”
Anh ta gọi tên cô: "Nếu cậu đồng ý làm bạn gái tôi, hôm nay cậu sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì, sau này cũng vậy."
“Hồ Duệ Dương, mẹ kiếp, bà đây không nên gọi cậu tới!”
Hạ Mộng Nghiên buông bàn tay đang nắm mặt Tân Nguyệt ra, xoay người nện vào người Hồ Duệ Dương một quyền, tức đến tím cả mặt.
Ánh mắt Hồ Duệ Dương vẫn chỉ dừng lại trên người Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt nhìn vẻ mặt tự cho là thâm tình và chân thành của anh ta, chỉ cảm thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô biết người này, anh ta đã theo đuổi cô khi vào lớp mười, sau đó không theo đuổi được nữa thì đã yêu đương với những nữ sinh khác.
Nếu như hôm nay anh ta không có xuất hiện ở đây, ít nhất cô còn tôn trọng anh ta.
Nếu anh ta thật sự thích cô, thật sự muốn cứu cô, từ lúc Hạ Mộng Nghiên tới đây, anh ta nên đứng về phía cô, chứ không phải giả vờ rồi chờ đến thời điểm này.
Hành động của anh ta có khác gì tên cặn bã dùng bạo lực để ép buộc cô yêu đương hồi cấp hai đâu?
Cả hai đều con mẹ nó là lũ khốn nạn.
Lúc trước cô không đồng ý, bây giờ lại càng không.
“Cậu nằm mơ đi.”
Cô lạnh lùng mở miệng.
“Ha ha ha ha ha!”
Hạ Mộng Nghiên lập tức điên cuồng cười ầm lên: "Hồ Duệ Dương, cậu mẹ nó có nghe thấy không, trong mắt người ta, cậu chỉ là cái rắm thôi."
Sắc mặt Hồ Duệ Dương lập tức trầm xuống.
Hạ Mộng Nghiên còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục cười nhạo anh ta: "Người ta muốn thi vào Thanh Hoa, tương lai có khi sẽ là một bà lớn của một đại gia nào đó, cậu cho rằng người ta sẽ nhìn trúng loại bụi đời như cậu?"
“Hạ Mộng Nghiên, cậu con mẹ nó câm miệng!”
“Vậy cậu con mẹ nó buông tay ra cho bà đây!”
Hạ Mộng Nghiên lập tức đẩy anh ta ra.
Hồ Duệ Dương lui về phía sau hai bước, ánh mắt ngước lên, nhìn về phía Tân Nguyệt, có lẽ do thẹn quá hóa giận, gân xanh trên trán anh ta nổi lên, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hạ Mộng Nghiên thấy anh ta như vậy, không vội vàng đi tới nhét kẹo m*t vào miệng Tân Nguyệt, mà bắt đầu khoanh tay xem kịch.
Lồng n.g.ự.c Hồ Duệ Dương phập phồng, đáy mắt đầy sự tức giận thấy rõ, dường như anh ta đang kìm nén, dù sao đã đủ mất mặt rồi, nhưng căn bản không đè nổi nữa, trong thời gian ngắn lửa giận nơi đáy mắt ngày càng bùng cháy dữ dội.
Anh ta siết chặt tay, mang theo lửa giận khắp đang lan tỏa khắp người đi tới, giơ tay nắm chặt cằm Tân Nguyệt, bóp mạnh như muốn bóp nát xương cốt cô.
“Tân Nguyệt, cậu đừng có mà được cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ!”
Anh ta nghiến răng, giọng nói tàn nhẫn mà sắc bén.
Tân Nguyệt chợt sửng sốt.
Không phải bởi vì vẻ mặt của anh ta lúc này đáng sợ như thế nào, mà là Tân Nguyệt đột nhiên phát hiện, giọng nói cùng âm điệu của anh ta lúc này giống hệt người đó trong trí nhớ của cô.
Anh cũng thường hay bóp cằm cô như vậy.