Nói chuyện cũng khó nghe như vậy.
Nhưng…
Người đó tốt hơn người trước mặt gấp nghìn lần.
Sau một lúc lâu, hai mắt Tân Nguyệt một lần nữa tập trung, sự chán ghét rõ ràng tràn ra từ trong đáy mắt cô.
Tất nhiên điều này chỉ càng khiến chàng trai đang nổi giận trước mặt này thêm tức giận.
“Tân Nguyệt, cậu mẹ nó muốn c.h.ế.t rồi.”
Khuôn mặt Hồ Duệ Dương dữ tợn, hàm dưới như sắp bị nghiền nát.
“Đợi lát nữa đừng khóc!”
Anh ta điên tiết bỏ lại câu này, bỏ tay khỏi mặt Tân Nguyệt, lui về phía bên cạnh Hạ Mộng Nghiên.
"Nếu hôm nay cậu có thể làm cho cậu ấy khóc, về sau ông đây gọi cậu là chị."
“Cậu nói đấy nhé.”
Khóe miệng Hạ Mộng Nghiên nhếch lên, lau kẹo que trong tay vào đế giày, bước tới định nhét vào miệng Tân Nguyệt.
Lần này Tân Nguyệt không đợi đến giây cuối cùng, khi thấy Hạ Mộng Nghiên cách cô không tới nửa mét, cô đột nhiên nhấc chân đá vào cô ta.
Tân Nguyệt dùng lực rất mạnh, trực tiếp đá Hạ Mộng Nghiên ngã nhào xuống đất.
Hạ Mộng Nghiên nằm trên mặt đất, mặt nhăn nhó vì đau đớn, nói cũng không nên lời.
“Chị Nghiên!”
Có nữ sinh chạy đến đỡ Hạ Mộng Nghiên dậy.
“Mẹ kiếp!”
Đàm Hâm mắng một tiếng, xông tới cho Tân Nguyệt một cước.
Tân Nguyệt bị đá một cước rất mạnh, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị lún xuống một tấc, đau đến mức không chịu nổi.
Hai nam sinh bên cạnh sợ bị ngộ thương, vội vàng buông cô ra.
Tân Nguyệt khom lưng lùi lại hai bước.
Đàm Hâm biết cô có võ, không tiếp tục đuổi tới nữa, mà hét lên với hai nam sinh kia: "Thất thần ra đó làm gì? Đè cậu ta lại!”
Hai nam sinh có vẻ hơi do dự, nhưng một lát sau vẫn đi về phía Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cầm túi trong tay ném về phía bọn họ, một góc túi giấy cứng cắt rách mặt một nam sinh trong đó.
Cảm giác đau đớn khiến nam sinh kia vô thức lau mặt của mình, sau khi thấy chảy m.á.u lập tức nổi điên, vung nắm đ.ấ.m về phía Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt vốn đã đau đến mức đứng không vững, căn bản không thể tránh khỏi, hứng trọn một quyền này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàm Hâm nhân cơ hội tới cho Tân Nguyệt một cước, nhưng Tân Nguyệt cũng mượn chiều cao chênh lệch mà dùng sức túm tóc cô ta.
“A - -!”
Đàm Hâm đau đến lớn tiếng thét chói tai.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Mấy người khác, ngoại trừ Hạ Mộng Nghiên và Hồ Duệ Dương, lúc này toàn bộ vây lại, liên tục tát và đ.ấ.m Tân Nguyệt.
Đàm Hâm thét chói tai bảo Tân Nguyệt buông tay, Tân Nguyệt vẫn không buông, thậm chí còn dùng sức hơn.
Đàm Hâm kêu càng thảm thiết, những người khác cũng ra tay nặng hơn, mà lúc này Tân Nguyệt như đánh mất cảm giác đau đớn, đánh c.h.ế.t cũng không buông tay.
Nếu một người không thể chống lại nhiều người, thì cô sẽ liều c.h.ế.t tập trung vào một người.
Từ lâu Tân Nguyệt đã hiểu được, đối mặt với sự bắt nạt, sợ hãi và lùi bước sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm hung hăng, có thể đánh trả thì nhất định phải đánh trả, chỉ có như vậy, bọn họ cũng mới có thể sợ hãi.
Như Đàm Hâm, Tân Nguyệt không tin lần sau cô ta còn dám ra mặt.
Chỉ cần bọn họ cũng bắt đầu sợ hãi, sự bắt nạt mới không kéo dài mãi.
Tất nhiên, nếu có thể tránh xung đột cơ thể là tốt nhất. Ở lứa tuổi bốc đồng này, rất nhiều người chỉ cần đầu óc nóng lên là cái gì cũng làm được, nhất là những tên côn đồ và đám con gái lêu lổng này.
Đối mặt với loại bại hoại của xã hội này, có thể tránh thì nên tránh, tránh không được thì phản kháng, tiêu tốn thời gian vào những người này là ngu xuẩn nhất.
*
Cuối cùng vụ bắt nạt này cũng không kéo dài lâu, cảnh sát nhanh chóng đến.
Học sinh đánh nhau, chỉ cần không xảy ra tai nạn c.h.ế.t người, cảnh sát căn bản sẽ không can thiệp nhiều, gọi phụ huynh đến đón về là xong.
Tân Nguyệt không gọi điện thoại cho Tân Long, là Hà Tình tới đón cô.
Mặt cô bầm tím, trên người cũng đầy vết bầm, Hà Tình dẫn cô đến bệnh viện chụp phim trước, xác nhận không bị thương đến nội tạng và xương cốt mới đưa cô về trường.
Bởi vì việc này, mấy người đánh cô bị xử phạt, còn một nam sinh bị đuổi học, nhưng buồn cười chính là, người khởi xướng Hạ Mộng Nghiên cùng Hồ Duệ Dương lại không bị xử lý gì cả.
Nghe nói, nhà Hạ Mộng Nghiên có quan hệ với sở giáo dục cho nên cô ta mới dám kiêu ngạo như vậy, những người khác cũng ít nhiều có chút thế lực ở huyện Bồ, còn nam sinh bị đuổi học kia tuy chơi chung với bọn họ, nhưng không có gia đình bối cảnh gì.
Nam sinh này thật sự ngu xuẩn mà không nhận ra, lần nào cũng bị lợi dụng như một công cụ, mà cậu ta vẫn tưởng rằng chơi cùng bọn họ là ngầu và oai phong.
Khi cậu ta bị đuổi học, Hạ Mộng Nghiên và Hồ Duệ Dương vẫn hoành hành ngang ngược trong trường học.
Tuy nhiên, ngay ngày thứ hai sau khi bọn họ bị thông báo xử phạt, đám nam sinh Hồ Duệ Dương đã bị đánh, hơn nữa còn bị đánh rất thảm, nghe nói xương sườn của Hồ Duệ Dương bị đánh gãy.
Nhưng không ai trong trường biết ai đã đánh họ.
Chỉ có thông tin là một nam sinh rất cao.
Khi Tân Nguyệt nghe bạn cùng bàn nói đến chuyện này, cô bỗng ngẩn người.
Cô nghĩ tới một người.