Cao, đánh nhiều người, không ai biết.
Tất cả những điều này đều chỉ về cái tên mà cô giấu kín trong lòng - -
Trần Giang Dã.
Nhưng tại sao lại là anh, bây giờ anh đang ở Thượng Hải cách cô gần hai nghìn ki lô mét.
Tân Nguyệt chỉ cho là mình suy nghĩ nhiều.
*
Trường Trung học Đan Hồ chỉ có ngày nghỉ dài vào mỗi hai tuần một lần, còn những ngày khác chỉ nghỉ nửa ngày. Nửa ngày này, học sinh nội trú thường sẽ không về nhà, chỉ về vào các ngày nghỉ dài.
Hai tuần trôi qua, vết bầm trên mặt Tân Nguyệt đã tan bớt.
Cô không để Hà Tình nói cho Tân Long biết chuyện này, không muốn ông lo lắng.
Cho nên, lúc phải trở lại trường, Tân Long vẫn chỉ đưa Tân Nguyệt đến bến xe thị trấn rồi trở nhà.
Trời càng lúc càng lạnh, đến lúc phải mặc áo bông, trên núi lại lạnh hơn dưới chân núi, Tân Nguyệt quấn mình thật dày, bởi vì ngồi xe máy gió lớn, cô còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm.
Tân Nguyệt có làn da trắng, trắng đến chói mắt, vốn đã nổi bật, đeo khăn quàng cổ đỏ thẫm lại càng khiến người ta chú ý, cho dù cô đã kéo thấp vành mũ xuống, chỉ lộ nửa khuôn mặt.
Cô khoanh tay lẳng lặng đứng ở bến xe chờ xe, không làm gì cả, nhưng gần như tất cả những người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn cô rất lâu.
Tân Nguyệt đã sớm quen với ánh mắt từ bốn phương tám hướng như vậy.
Cũng không biết tại sao, khi mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt, cô ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, ánh mắt bị trực giác dẫn dắt về phía trước bên trái.
Nơi đó là một con phố dài cũ kỹ, trên đường chỉ có vài người thưa thớt.
Cách khoảng mấy chục mét, ánh mắt Tân Nguyệt xuyên qua những bóng người mờ ảo, dừng lại ở cuối con phố dài.
Trong tầm nhìn mơ hồ, có một người đứng ở nơi đó, không thấy rõ mặt mũi, thân hình vì ánh sáng phân tán nên cũng không phân biệt được béo hay gầy, chỉ thấy quần áo và giày đều là màu đen, mũ cũng màu đen, toàn thân phủ trong sắc đen sâu thẳm như thể ánh mắt của anh cũng nhuộm thành một mảng đen kịt.
Tân Nguyệt bỗng sửng sốt, tim đập mạnh một nhịp.
Lần này không phải ảo giác, cô biết.
Nhưng khoảng cách quá xa, cô cũng không thể chắc chắn đó là anh.
Mà cho dù chỉ là sự tương đồng, cô cũng không thể thoát khỏi cảm xúc của mình, ánh mắt dính chặt vào người kia.
Trong những đêm dài hơn bảy mươi ngày qua, cô đã vô số lần tưởng tượng rằng anh sẽ quay lại đây và cô sẽ gặp lại anh.
Cô cũng nghĩ tới, khi gặp lại anh, cô nên dùng tâm trạng và biểu cảm gì để đối mặt với anh.
Nhưng đến thời điểm này, cô phát hiện mình không thể nhớ lại bất kỳ cảnh tượng nào đã diễn ra hàng nghìn lần trong đầu. Đầu óc cô trống rỗng, thế giới đều hóa thành hư ảnh, chỉ có hình bóng mơ hồ kia là thật sự tồn tại.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn anh qua không khí mùa đông lạnh thấu xương.
Thời gian dường như đang trôi, nhưng cũng lại như ngừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không biết bọn họ nhìn nhau bao lâu, chỉ biết người ở cuối con phố dài kia rời mắt trước.
Anh xoay người, sau đó đi về góc cuối cùng.
Bỗng dưng, Tân Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, là sự hoảng hốt.
Lúc này, đầu óc cô vẫn trống rỗng, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng…
Đuổi theo, không chút do dự.
Cô liều mạng chạy trong gió lạnh thấu xương, dùng hết toàn bộ sức lực mà chạy.
Khoảng cách hơn năm mươi mét, cô đeo cặp sách nặng nề, chỉ mất chưa đến bảy giây, nhưng tầm mắt vẫn không có bóng dáng của người kia.
Góc rẽ này dẫn tới hai con đường, một con đường kéo dài tới trên núi, trên đường không có ai, con đường còn lại dẫn tới một ngôi nhà cũ nát và bị bỏ hoang.
Tân Nguyệt lập tức chạy về phía căn nhà cũ bị che khuất một nửa sau bụi gai kia, nhưng cô đã đi vòng quanh căn nhà cũ một lượt, không thấy bất kỳ ai.
Trái tim cô đau nhức, cổ họng cũng bị không khí lạnh đ.â.m đến đau nhức, cô dừng lại ôm n.g.ự.c th* d*c, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm phía trước.
Bỗng nhiên, mũi và miệng cô bị một bàn tay lớn bịt chặt từ sau lưng.
Xuất phát từ bản năng, cơ thể của cô lập tức phản ứng, nhưng còn chưa kịp hành động, cô đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc giữa các ngón tay anh…
Mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt.
Đó là mùi hương quanh quẩn trong giấc mơ của cô.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả bản năng đều mất đi.
Cả người cô cứng đờ, trong chớp mắt trái tim dường như cũng ngừng đập, chỉ có con ngươi rung động.
Thời gian không biết trôi qua như thế nào, là vài giây, hoặc là rất lâu.
Bên tai vang lên một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.
“Những thứ ông đây dạy em, em đã quên sạch rồi à?”
Âm thanh như thể được ép ra từ giữa hàm răng đang nghiến chặt, vang lên từ phía sau.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc, giọng điệu vẫn như cũ.
Trong chớp mắt tầm mắt của cô bị nước mắt làm mờ.
Đúng là anh rồi.
Đại thiếu gia Trần của cô, đại họa sĩ Trần của cô.
Trần Giang Dã.
Của cô.