“Những thứ ông đây dạy em, em đã quên sạch rồi à?”
Anh đã nói xong từ lâu, nhưng những lời này vẫn vang vọng trong đầu Tân Nguyệt.
Thật sự là giọng nói của anh rồi.
Là âm thanh mà cô muốn nghe lại mỗi ngày.
Lúc đó, anh không dùng sức bịt miệng và mũi cô nữa, nhưng cô vẫn không thở được, như thể ngoài anh ra, cô không nhớ được gì cả, ngay cả việc hít thở cũng quên.
Mà anh cũng không cử động, không thúc giục cô trả lời, không nói thêm gì nữa. Anh cúi đầu, bàn tay vừa mới bịt miệng và mũi cô giờ đây trượt xuống, rơi trên vai cô. Tay còn lại ôm lấy hai cánh tay cô, cứ như vậy ôm chặt cô từ phía sau, như muốn nhanh chóng hòa nhập cô vào cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mới lên tiếng lần nữa, giọng nói khàn như bị giấy nhám mài mòn:
“Câm rồi?”
Tân Nguyệt muốn nói cho anh biết, cô không quên.
Nhưng cổ họng thật sự tắc nghẽn.
Cô dùng sức nuốt xuống, đè nén sự tắc nghẽn trong cổ họng, cũng đè nén sự ấm ức trong đáy mắt.
Nhưng khi nước mắt chưa kịp đè xuống, biểu cảm cũng chưa kịp thu lại, một bàn tay lạnh lẽo không biết đã ở trong gió lạnh bao lâu vươn tới, nắm lấy mặt cô, ép cô quay nửa mặt lại và ngẩng đầu lên.
Tầm nhìn của cô tiếp tục nâng cao, cho đến khi…
Va phải đôi mắt đen láy đó.
“Tân Nguyệt.”
Anh vẫn gọi tên cô như mọi khi.
Cô cũng như mọi khi, cảm nhận được trái tim rung động.
Anh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, trong bóng tối lóe lên ánh sáng chứa đựng sự hiểu biết sâu sắc.
“Em muốn gặp tôi như vậy sao?”
Anh giận dữ nhéo mặt cô: "Đến cả cái nơi này mà cũng dám theo tới?”
Đáy lòng Tân Nguyệt chấn động, lông mi cũng run rẩy theo.
Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh.
Dường như biết cô sẽ không trả lời, Trần Giang Dã khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng, buông cô ra, cũng đẩy cô ra.
Tân Nguyệt lảo đảo vài bước về phía trước.
Sau khi đứng vững, Tân Nguyệt dùng sức chớp mắt mấy cái, cố gắng kiểm soát cảm xúc, chờ đến khi không còn khó khăn trong việc nuốt xuống mới quay đầu lại.
Cô cố can đảm ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt kia.
“Sao anh lại ở đây?”
Giọng cô có phần run rẩy không thể kiểm soát được, nhưng cô cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
“Em quản tôi được chắc?" Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tân Nguyệt không vì sự lạnh nhạt của anh mà đau buồn.
Nếu anh đã trở lại, vậy giả vờ thế nào cũng vô dụng.
“Tại sao lại trở về?”
Cô lại hỏi anh một câu tương tự, chỉ có điều lúc này còn bổ sung thêm một câu: "Vì tôi sao?”
Tân Nguyệt không biết tại sao mình có dũng khí hỏi câu này.
Nếu anh nói phải, cô có nhẫn tâm đuổi anh đi hay không?
Nếu anh nói không phải, cô sẽ làm gì?
Lật tẩy anh?
Hay là cô sẽ phối hợp, tự tìm cho mình một cái cớ để giữ anh lại?
“Chậc.”
Một tiếng cười khẩy như đã dự đoán.
“Tân Nguyệt, em con mẹ nó ít tự mình đa tình đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu trả lời này, cũng nằm trong dự đoán.
Tân Nguyệt nhìn anh chậm rãi trừng mắt, nghe được trong lòng truyền đến một tiếng thở dài thật dài.
Cô đã tưởng tượng rất nhiều, nghĩ xem nếu như anh trở về, cô sẽ làm như thế nào.
Câu trả lời trước đây là - -
Mặc dù cô rất nhớ anh, nhưng cô vẫn sẽ trách móc anh, trách anh tự ý xuất hiện, sau đó đuổi anh đi.
Cô đã đuổi rất nhiều người, cho nên cô tất nhiên cho rằng mình cũng có thể đuổi anh như đuổi những người theo đuổi cô kia.
Nhưng khi anh thật sự xuất hiện trước mặt cô, cô mới phát hiện…
Cô chỉ muốn buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Cô vẫn cho rằng mình có khả năng tự chủ cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể chống lại quán tính khó khắc chế nhất của nhân loại. Nhưng mà, khi đối mặt với anh, khả năng tự kiểm soát mà cô từng tự hào này, về cơ bản không là gì cả.
Anh không cần nói gì, cũng không cần làm gì, chỉ cần đứng ở đó, một ánh mắt, mặc dù lạnh như băng, cũng khiến cô phải tan rã.
Tuy nhiên, kết quả như vậy, cô cũng đã từng nghĩ tới trong những đêm mất ngủ.
Anh là Trần Giang Dã.
Đây cũng là lý do cô không dám mạo hiểm.
Câu “Không muốn’’ kia cũng đã tiêu tốn hết sức lực của cô.
Hiện tại cô chỉ hy vọng, anh đừng tiếp tục tới gần, đừng để cô lại chìm đắm, ít nhất hãy để cô có chút tỉnh táo.
Nếu như anh thật sự phát động tấn công, cô hoàn toàn không có lòng tin có thể chống đỡ nổi, có lẽ tâm tư này sẽ hoàn toàn rối loạn, mà cô cũng không phải thiên tài, chỉ cần hơi phân tâm, cô sẽ rất dễ dàng ngã khỏi bậc thang duy nhất dẫn đến lý tưởng của mình.
Cô không hy vọng sẽ có kết cục như vậy.
Cô nghĩ anh cũng vậy.
Nếu không, anh sẽ không viết điều ước đó rồi buộc trên cây hòe.
Nghĩ vậy, cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô không biết lần này anh về bao lâu, còn đi nữa hay không, nhưng bất kể thế nào, nhân lúc còn lý trí, trước tiên hãy giữ khoảng cách.
“Nếu không phải, tôi đi trước đây, tôi đang vội.”
Cô nói rồi ngay lập tức quay người.
“Nếu tôi nói phải thì sao?”
Tân Nguyệt đi được vài bước, âm thanh phía sau truyền đến lại khiến cô chợt dừng bước.
“Đừng quên.”
Giọng nói trầm ấm kia càng lúc càng rõ ràng, anh đang tới gần cô.
“Em còn nợ tôi.”
Dường như anh đang nghiến răng, giọng nói tức giận rơi vào tai Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt bất giác siết chặt lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía anh:
“Anh muốn tôi trả thế nào?”
Trần Giang Dã nở nụ cười, mang chút mỉa mai.
“Tôi nói trả như thế nào thì em sẽ trả như thế ấy?”
Tân Nguyệt nhíu mày: "Tất nhiên không phải.”
“Vậy em hỏi cái rắm à.”
Tân Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh nhìn anh: "Anh có thể nói trước, nếu tôi làm được, tôi sẽ cố gắng thực hiện."
Câu nói của cô không biết chạm đến điểm nào của anh, ánh mắt anh nhanh chóng trầm xuống, đen kịt không nhìn thấy đáy.
Một lúc lâu sau, anh lại bước thêm một bước về phía cô.
Anh nhìn vào mắt cô, cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa đôi mắt của hai người.
Tân Nguyệt không biết bởi vì anh tới gần, hay ánh mắt anh quá bức người, cô căng thẳng đến mức ngừng thở.