Anh nói.
Tân Nguyệt chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu, một lát sau mới tỉnh táo lại.
Cô sẽ không hối hận, dù thế nào cũng không hối hận.
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, đáy mắt chứa đựng sự quyết tâm tuyệt không lùi bước.
Cô nhìn anh, hít sâu một hơi, sau đó không nói hai lời, ôm lấy khuôn mặt anh, chủ động hôn lên. Mặc dù động tác có chút vụng về, cô vẫn hôn rất mạnh, c*n m*t trả thù giống như anh, như thể không cam lòng yếu thế, anh cắn cô, cô cũng phải cắn lại, như một con thú non vừa chào đời nhưng lại vô cùng nóng nảy.
Mọi thứ đều hỗn loạn.
Hoang đường và mê loạn.
Trần Giang Dã bị động đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của cô vài giây, sau đó anh hôn lại cô càng mãnh liệt hơn. Hai người dường như biến không gian nhỏ bé này thành một chiến trường, lấy môi lưỡi làm đao kiếm, qua lại không ngừng, quyết tâm phân thắng bại.
Tân Nguyệt thấy mình sắp yếu thế, cô không do dự, dùng toàn bộ sức lực lật ngược lại, đè anh xuống dưới thân mình, vừa hôn vừa c** q**n áo anh.
Chỉ là, hành động này lại đột nhiên khiến anh nổi giận.
Anh mạnh mẽ đè cô xuống dưới thân mình lần nữa.
“Con mẹ nó, em muốn tôi đi như vậy sao?!”
Anh bóp mặt cô, gào lên trong cơn tức giận, hai mắt đỏ ngầu.
Tân Nguyệt há to miệng thở hổn hển, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng, ánh mắt lại bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.
“Đúng.”
Cô nói.
Bàn tay đang nắm cằm cô siết chặt hơn, Tân Nguyệt đau đến mức kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không né tránh ánh mắt hừng hực lửa giận của anh.
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, ngay cả hốc mắt cũng đỏ bừng, đôi mắt hẹp dài kia vốn luôn hé mở giờ đây đỏ ngầu và mở to, khuôn mặt hung dữ đến mức có thể g.i.ế.c người.
Dưới cảm giác áp lực như vậy, Tân Nguyệt vẫn không hề lùi bước, dùng toàn bộ ý chí để đối đầu với anh.
Hai người cứ như vậy giằng co bằng mắt, không khí trong phòng như ngưng đọng, lại dần dần đông lạnh thành băng.
“Tân Nguyệt.”
Cuối cùng, căn phòng tĩnh mịch vang lên giọng nói lạnh như băng của chàng trai.
Trần Giang Dã dùng sức nghiến răng nói với Tân Nguyệt:
“Ông đây trời sinh phản nghịch, em càng muốn ông đây đi, ông đây càng không đi.”
Nói xong, anh nắm lấy cổ áo Tân Nguyệt, kéo cô xuống giường.
“Cút!”
Tân Nguyệt lảo đảo vài bước mới vịn tường đứng vững.
Cô dựa vào tường quay đầu nhìn về phía anh, trong tầm mắt chỉ thấy một cái gối bị ném mạnh tới, kèm theo tiếng gào tức giận của chàng trai.
“Cút! Cút cho tôi!”
Tân Nguyệt đứng đó không nhúc nhích, những chiếc gối ném tới đều lệch hướng.
Cô nhìn chiếc gối đập vào tường rồi rơi xuống đất, ánh mắt ảm đạm.
Cô vẫn thất bại.
Đây đã là con át chủ bài của cô, nhưng anh không chấp nhận.
Cô không nghĩ ra cách nào khác để anh đi.
Ngay cả khi bị mù, cô cũng không có cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, cả thế giới đều chìm xuống, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn.
“Tôi mẹ nó bảo em cút!”
Trái tim lại đau nhói, Tân Nguyệt cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, vẫn nhấc chân đi về phía cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng vang lên tiếng bước chân của cô, tiếng đeo ba lô, sau đó là tiếng mở cửa.
Cửa bị kéo ra được một nửa, thanh âm im bặt.
Tân Nguyệt đứng ở cửa, do dự thật lâu, cô vẫn xông vào bên trong nói một câu:
"Trần Giang Dã, nếu anh vì tôi đánh nhau mà bị thương, tôi sẽ không cảm kích anh, chỉ càng phiền loại người không biết tự lượng sức mình mà còn tự mãn như anh."
Cô nói xong, đóng cửa lại, rời đi.
Trong phòng, tĩnh lặng như c.h.ế.t chóc.
Trần Giang Dã ngồi bên giường, cả người âm trầm đến đáng sợ.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh cười lạnh một tiếng, như châm chọc.
Lại một lát sau, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
“Alo, anh Dã.”
"Hôm nay tôi và Tân Nguyệt đụng phải đám người Hạ Mộng Nghiên kia, sau đó cô ấy muốn đuổi tôi đi, những người đó đã làm chuyện gì rất quá đáng sao?"
“Anh không sao chứ, tôi chưa từng nghe nói Hạ Mộng Nghiên có xung đột gì với con trai.”
“Vậy cậu có biết người nhuộm tóc vàng đi cùng cô ta không?”
“Người đó là học sinh trường Trung cấp nghề, hình như là em trai Thịnh Hàng.”
Trần Giang Dã nhíu mày: "Thịnh Hàng là ai?”
“Đúng rồi! Sao tôi lại quên người tên Thịnh Hàng này được chứ!”
Người ở đầu dây bên kia dường như vỗ mạnh vào đùi.
“Hắn ta làm sao?”
"Lúc cấp hai, hắn ta thích Tân Nguyệt, một hai muốn Tân Nguyệt phải làm bạn gái hắn ta, Tân Nguyệt mặc kệ, hắn ta đã để cho mấy cô gái ngày ngày bắt nạt Tân Nguyệt."
Trần Giang Dã nghe đến phần sau, lông mày càng nhíu chặt.
“Bây giờ hắn ta đâu?”
Giọng anh thấp và trầm, lạnh như băng, cách điện thoại cũng khiến người ta phải run rẩy.
"Giết người, đi tù rồi."
Vẻ mặt Trần Giang Dã phút chốc khựng lại.
Đầu dây bên kia thấy anh không nói gì, thử gọi một tiếng: "Anh Dã?”
Trần Giang Dã hoàn hồn.
“Cúp đây.”
Anh nhấn nút tắt máy.
Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh, chỉ còn tiếng của quạt gió vù vù phát ra từ điều hòa, giống như tiếng ồn của những dòng kẻ nhiễu đen trắng đan xen trên chiếc TV cũ.
Trần Giang Dã đứng dậy từ giường, đi đến bên cửa sổ.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy cửa chính khách sạn, một bóng lưng quen thuộc đang ở đó, dường như đang chờ taxi đi ngang qua.
Anh nhìn cô, chợt nở nụ cười.
Đồ ngốc này.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tui đã nói không có hiểu lầm thì sẽ không có hiểu lầm đâu, trong lòng cả hai đều biết rõ.
Trần Giang Dã biết Tân Nguyệt cũng yêu anh.