Cảm Nắng

Chương 134



Trần Giang Dã vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn nhìn cô, như biết cô sẽ quay đầu lại.

Tân Nguyệt còn đang bực tức, không muốn nhìn anh, liếc anh một cái rồi nhìn sang một bên, sau đó buồn bực hỏi anh: "Cuối tuần anh thật sự muốn đến Trường Trung cấp nghề à?"

“Đúng.”

Tân Nguyệt do dự một lát, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?”

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, Tân Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết: "Chưa nghĩ ra mà anh đồng ý cái rắm à!"

“Phản ứng mạnh như vậy làm gì?”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.

Tân Nguyệt sắp bị anh chọc cho tức chết: "Anh tưởng rằng đánh nhau là trò chơi gia đình à?”

Trần Giang Dã nhếch môi, nói: "Chuyện đánh nhau này, em còn có thể rõ hơn tôi?"

“Tôi lười nói với anh.”

Tân Nguyệt khẽ cắn môi: "Anh chỉ cần cho tôi một câu trả lời chắc chắn, anh sẽ không để mình bị bọn họ đánh, đúng không?"

Trần Giang Dã nhìn cô với vẻ mặt như nhìn một kẻ ngốc, đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng.

“Tân Nguyệt, em nghĩ tôi là ai, là cái loại ngu xuẩn băng qua ngàn dặm xa xôi đến đây để dâng đầu cho người ta đánh à?”

Tân Nguyệt bĩu môi: "Tôi cũng hy vọng anh không phải.”

Trần Giang Dã hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn sang một bên, sau đó lại quay lại nhìn cô.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô một lát, đáy mắt lóe lên một tia sáng, vẻ mặt khinh thường, anh nói:

“Tập trung vào việc học đi, tội gì mà em phải lo lắng cho tôi.”

“Cũng không cần thiết.”

Anh như đã nắm chắc phần thắng, đáy mắt đầy sự kiêu ngạo chỉ thuộc về thiếu niên.

Tân Nguyệt nhìn dáng vẻ của anh lúc này, cô nhất thời không thể rời mắt.

Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi táo bạo, kiêu ngạo, và tự do.

Chỉ có những người như vậy mới thực sự nổi bật.

Huống chi, người trước mắt là Trần Giang Dã.

Một Trần Giang Dã chỉ cần đứng ở đó đã thu hết tất cả ảnh sáng của thế gian này.

Tân Nguyệt một tay nắm chặt mép ghế, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể rời mắt khỏi anh.

Hơn hai tháng qua anh không hề thay đổi một chút nào, vẫn ngầu đét, và vẻ ngông cuồng đó từ trên người anh càng lúc càng tự nhiên hơn.

Điều này làm cho Tân Nguyệt tự nhiên cảm thấy, là cô lo lắng vớ vẩn.

Mùa đông, trong phòng học, cửa sổ đều đóng chặt. Gió bên ngoài thổi tới, chỉ có một chút hơi lạnh lọt qua qua khe cửa số, khó có thể khiến người ta nhận ra, chỉ có tiếng động nơi cửa sổ chứng minh cho sự hiện diện của gió.

Nghe thấy tiếng động, Tân Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó, học sinh trên sân thể dục bắt đầu hát quốc ca.

Nghe quốc ca ở bên ngoài, Tân Nguyệt thuận thế chuyển đề tài, hỏi Trần Giang Dã: "Sao anh không tham gia lễ chào cờ?"

“Dáng dấp quá đẹp trai, dễ gây rối.”

". . ."

Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt một lời khó nói hết, thấy anh vẫn không cảm thấy lời này có bất kỳ vấn đề gì, biểu cảm của cô càng cạn lời.

“Anh đúng là đồ tự kỷ.”

Trần Giang Dã nhướng một bên mí mắt liếc cô: "Là chủ nhiệm lớp của em nói vậy.”

". . ."

Mất mặt quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Nguyệt nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào, chỉ có thể nói: "Bây giờ cũng là chủ nhiệm lớp của anh."

Cuộc đối thoại đến đây là có thể kết thúc, nhưng ánh mắt Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt đột nhiên sâu hơn một chút, không biết anh nghĩ gì, nhìn Tân Nguyệt rồi bổ sung ba chữ:

“Của chúng ta.”

Tân Nguyệt ngẩn người, trong lòng như bị thứ gì đó xoay tròn rồi b.ắ.n trúng, sau đó cả trái tim chùng xuống, rơi vào một nơi cực kỳ mềm mại.

Ừ.

Của chúng ta.

Ba chữ này không đơn thuần là một cụm từ bình thường, chúng biểu thị rằng - -

Thế giới của họ bắt đầu giao nhau.

*

Trong sân trường tháng Mười một, chung quanh không còn xanh biếc dạt dào, gió lạnh thổi qua từng hành lang và lối đi nhỏ, chỉ có trong phòng học là ấm áp dễ chịu.

Tiếng chuông tan học tiết thứ nhất vang lên, phòng học yên tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ.

Tân Nguyệt không đặt sách trong tay xuống, tiếp tục đọc, không hề bị sự ồn ào bên ngoài quấy nhiễu.

Vào khoảnh khắc Trần Giang Dã xuất hiện, cô đã cho rằng hôm nay sẽ là một ngày rất khác.

Nhưng mọi thứ dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ sau khi tan học, số người ở lớp khác đứng bu lại bên ngoài cửa lớp lại nhiều hơn một chút, cái bàn trống phía sau bắt đầu có động tĩnh, trở nên ồn ào hơn.

Mặc dù trên người Trần Giang Dã toát ra một luồng khí chất như đang nói người lạ chớ lại gần, vừa nhìn đã biết anh không dễ chọc, nhưng luôn có mấy nam sinh tò mò và không sợ c.h.ế.t kéo đến.

Trần Giang Dã cũng không bài xích bọn họ, sau khi tan học, bọn họ sẽ vây quay anh, nói chuyện phiếm câu được câu không với anh, chủ yếu vẫn là bọn họ hỏi, anh trả lời.

Đối mặt với một người đẹp trai đến từ một thành phố lớn, hay là một người đẹp trai trông có vẻ giàu có, những câu hỏi của bọn họ đơn giản chỉ có nhiêu đó.

“Người anh em, sao cậu lại từ Thượng Hải đến chỗ chúng tôi?”

Trần Giang Dã thản nhiên trả lời: "Muốn đến thì đến.”

“Vì sao lại muốn đến đây, Thượng Hải không tốt bằng nơi này sao?”

Trần Giang Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thượng Hải có gì tốt?”

“Chẳng lẽ Thượng Hải không vui bằng ở đây sao?”

Trần Giang Dã: "Cũng vậy thôi.”

Sau khi hỏi về Thượng Hải, cuối cùng cũng có người đưa ra một câu hỏi khác:

“Miệng cậu bị làm sao vậy?”

Trần Giang Dã lẳng lặng liếc bóng lưng phía trước một cái, nói: "Bị chó cắn."

Lúc này, hai tay cầm sách của Tân Nguyệt thoáng nắm chặt, cô nghe được rất rõ lời Trần Giang Dã nói.

Cô muốn g.i.ế.c người.

Nhưng cô lại ngại không muốn lộ chuyện mình quen biết anh, hơn nữa miệng của hai người đều bị thương, ngay cả khi cô hơi phản ứng một chút cũng rất dễ bị người ta nghi ngờ, cô chỉ có thể nén giận, thầm mắng anh trong lòng:

“Trần Giang Dã c.h.ế.t tiệt!”

Có mặt mũi nói cô là chó, anh mới là chó!

"Chó nhà cậu sao?" Một chàng trai hỏi tiếp.

Vẻ mặt Trần Giang Dã dừng lại hai giây, sau đó nhếch khóe miệng, nhìn cô gái trước mặt đang phồng má thở phì phò, nói:

“Ừ, nhà tôi.”

"Chó nhà cậu mà còn cắn cậu sao?"

Ý cười bên môi anh càng sâu: "Tính tình nóng nảy, thích nổi điên.”

“Vậy mà cậu còn nuôi à? Là tôi thì đã sớm bỏ nó đi rồi.”

“Không thể bỏ được.”

Ánh mắt anh dừng lại ở phía trước, đáy mắt là ý cười: "Cả đời này cũng không thể bỏ được."