Tiếng chuông vang lên khi tiết học thứ hai kết thúc, trong lớp học vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, bởi vì sắp tới giờ ra sân chạy thể dục giữa giờ.
Từng người một đứng dậy khỏi chỗ ngồi như những xác sống trèo ra khỏi mồ, kéo lê thân xác vô hồn ra khỏi lớp học.
Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại hai người.
Một người vùi đầu đọc sách, người còn lại cúi đầu làm bài tập, không ai nói lời nào, như thể họ là những người bạn học mới gặp nhau lần đầu.
Một lúc sau, Trần Giang Dã đặt cuốn sách xuống, nhấc cặp sách đang vứt trên bàn lên và lục lọi bên trong. Anh đang tìm quyển sổ nháp, nhưng không tìm thấy.
Anh ném chiếc cặp trở lại chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía Tân Nguyệt trước mặt, sau đó ngả người tựa vào ghế, tay đút vào túi quần, giơ chân đá vào ghế của Tân Nguyệt.
"Cho mượn quyển sổ nháp."
Tân Nguyệt không muốn để ý đến chàng trai gọi cô là chó, kéo ghế về phía trước.
Trần Giang Dã cũng không ngạc nhiên với phản ứng của cô, đuôi mắt anh hơi nhướng lên, rồi lại giơ chân đá thêm một lần nữa.
Tân Nguyệt lại kéo ghế về phía trước.
Trần Giang Dã lại đá.
Tân Nguyệt tiếp tục kéo ghế cho đến khi n.g.ự.c cô gần như bị ép vào bàn, vậy mà người nào đó vẫn còn có thể đá, thật không biết chân anh dài đến mức nào.
Cô cũng không kéo ghế nữa, coi như không cảm thấy gì, anh muốn đá thì cứ tiếp tục đá. Dù sao thì anh cũng đá vào bàn, cô không đau mà người đau là anh. Giờ cô thậm chí còn hy vọng anh đá mạnh hơn chút cho đau c.h.ế.t anh đi.
Đáng tiếc, Trần Giang Dã không làm theo ý cô.
Thấy cô không kéo ghế nữa, anh cũng không đá nữa, lười biếng đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, hai tay đút túi quần ngồi nửa người lên bàn của bạn cùng bàn với cô, nhìn cô chăm chú.
"Ở trường, em cũng nóng tính như vậy sao?" Anh hỏi cô.
"Liên quan gì đến anh."
Tân Nguyệt thậm chí không thèm liếc anh lấy một cái.
Trần Giang Dã bật cười∶ "Tôi chỉ tùy tiện bịa ra cho qua chuyện với bọn họ thôi, em con mẹ nó lại cố tình so đo với tôi?"
Tân Nguyệt không nói gì, không thèm để ý anh.
Nhưng mà cô càng như vậy, người nào đó lại càng hăng hái.
Trần Giang Dã cúi người xuống, đưa tay nắm lấy mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
"Làm sao?"
Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, ánh mắt hiện rõ vẻ gian xảo, kèm theo nụ cười xấu xa nở trên môi: “Em muốn tôi nói thật với bọn họ?”
Đôi mắt đang nhíu lại vì cau mày của Tân Nguyệt lập tức mở lớn.
"Nói rằng tôi bị em cắn."
Trần Giang Dã còn cố tình kéo dài giọng với vẻ trêu chọc.
Mặt Tân Nguyệt đỏ bừng lên chỉ trong chưa đầy một giây, mà bàn tay Trần Giang Dã đang nắm mặt cô cũng cảm nhận được sức nóng ấy.
Thế là, nụ cười trong mắt anh hiện rõ.
Anh nở một nụ cười, để lộ cái răng nanh sắc nhọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến bây giờ, Tân Nguyệt chưa bao giờ chống lại được dáng vẻ lúc anh cười rộ lên, đặc biệt là nụ cười đầy nghiền ngẫm xen lẫn ý xấu đó, răng nanh lộ ra, giống như một con ma cà rồng biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hiến cổ mình.
Anh thật sự rất giống ma cà rồng, với làn da trắng lạnh, răng sắc nhọn, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen như mực, chưa kể đến đôi mắt anh nhuốm đầy h*m m**n như bị m.á.u khơi dậy.
Tân Nguyệt như bị anh cướp mất cả hơi thở lẫn linh hồn, không thể rời mắt khỏi anh, giống như một cô gái bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ma cà rồng trong phim.
Cô không thở, nhưng hơi thở giữa hai người lại càng lúc càng nặng nề, từng nhịp một càng thêm sâu.
Hơi thở của anh trở nên thô ráp và nặng nề.
Trong phim, những người bị mê hoặc không chỉ là những cô gái xinh đẹp, mà câu chuyện chỉ bắt đầu từ khi một ma cà rồng cao quý chìm đắm vì con mồi của chính mình.
Nhưng đôi mắt của cô gái lại là thứ hấp dẫn hơn cả m.á.u tươi.
Thời khắc này Trần Giang Dã càng giống một ma cà rồng, một con ma cà rồng đã quá lâu không uống máu, khát đến mức sắp mất đi lý trí.
Ánh mắt anh bắt đầu trở nên mê ly, đôi mắt không còn tập trung, hơi thở nặng nề và nóng bỏng.
Bàn tay anh đang nắm lấy mặt Tân Nguyệt không tự chủ được mà không ngừng siết chặt hơn, cơ thể dần dần hạ thấp xuống, khoảng cách giữa đôi môi hai người cũng từng chút một được thu hẹp lại.
Nhưng vào lúc này, ngoài lớp học có tiếng bước chân.
Đôi mắt của Trần Giang Dã bỗng dưng có tiêu điểm trở lại, anh lập tức tỉnh táo.
Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.
Lớp học đột nhiên vang lên tiếng di chuyển bàn ghế.
Trần Giang Dã đè Tân Nguyệt xuống ghế, đống sách chất cao trên bàn che khuất bóng dáng của họ.
Người đi ngang qua bên ngoài lớp học nghe thấy tiếng động thì nhìn vào, nhưng không thấy ai, nhưng người đó không dừng lại, vẻ mặt hơi nghi ngờ rồi đi tiếp.
"Anh làm gì thế?!"
Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh, Trần Giang Dã đè nặng đến mức cô gần như không thở nổi, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh quá nặng, cô căn bản là không thể đẩy nổi.
Không phải do cô yếu, mà là do anh không muốn rời đi.
“Em muốn bị người khác nhìn thấy việc chúng ta vừa làm sao?”
Anh vẫn nắm chặt mặt cô, tay còn lại chống trên ghế, đè chặt lên người Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cảm thấy anh đang nói linh tinh.
“Anh thả tôi ra và cút đi không phải xong sao?”
Nghe thấy cô dùng từ “Cút”, ánh mắt Trần Giang Dã lập tức lóe lên tia lửa giận dữ.
“Tại sao tôi phải cút?”
Anh càng dùng sức nắm chặt mặt cô hơn, giọng nói cũng trở nên hằn học: "Em vẫn chưa trả lời tôi."
“Trả lời anh cái gì?”
Bị đè dưới tư thế này trong lớp, Tân Nguyệt tức giận đến mức quên mất anh vừa nói gì.
Trần Giang Dã nghiến răng nghiến lợi nhắc lại cho cô: “Em muốn tôi nói với bọn họ là miệng tôi bị em cắn nát sao?”