Tân Nguyệt sửng sốt.
“Sao nào?”
Trần Giang Dã mạnh tay lắc mặt cô.
Tân Nguyệt cau mày trừng mắt nhìn anh: "Anh không nói cái gì khác được sao? Nhất định phải nói tôi là chó à?"
“Em không phải à?”
Tân Nguyệt không ngờ anh lại nói như vậy, tức đến mức không nói nên lời, há miệng một lúc lâu mới phát ra tiếng:
“Anh mới là chó! Anh cắn tôi trước!”
"Ồ."
Trần Giang Dã khẽ hừ lạnh một tiếng trong cổ họng.
Anh bất ngờ buông cô ra, rồi mạnh mẽ kéo cổ áo xuống, để lộ một bên vai, trên đó có một vết răng nhạt.
“Ai là chó? Ai cắn trước?”
Tân Nguyệt nhìn vết răng đó, vô thức nuốt nước bọt.
Không biết vì lý do gì, cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, lầm bầm: "Cũng tại anh làm người mà giống chó quá."
Rõ ràng là anh đổi trắng thay đen, bọn họ nói về chuyện xảy ra ngày hôm đó, chứ không phải là trước đây. Ngày hôm đó là anh cắn trước, nên cô mới cắn lại, nhưng ngay cả câu lầm bầm này cô cũng không dám nói ra.
Trần Giang Dã lại hừ lạnh một tiếng.
"Tân Nguyệt."
Anh gọi tên cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Là em ép tôi.”
Anh nói vậy, giọng điệu trầm thấp và lạnh lẽo.
Tân Nguyệt bỗng cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đánh trúng, không đau nhưng cảm giác lại vô cùng khó tả.
Cô nhìn anh, ánh mắt dần mất đi sự giận dữ, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Trần Giang Dã, chúng ta có thể nói chuyện một cách vui vẻ không?”
Ánh mắt Trần Giang Dã tối lại.
“Không thể.”
“Tại sao?”
“Tôi không có gì để nói với em.”
Lạnh lùng nói ra câu này, anh đột nhiên buông cô ra và đứng dậy khỏi người cô.
Khi Tân Nguyệt chống tay lên ghế đứng dậy, anh đã nhanh chóng lấy một quyển vở trên bàn của cô và quay lại chỗ ngồi của mình.
Tân Nguyệt cũng chẳng buồn nói thêm với đại thiếu gia cứng đầu và kiêu ngạo này, cô lấy một quyển sổ nháp trên bàn rồi quay lại ném cho anh, sau đó giật quyển vở trên bàn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quyển này mới là quyển nháp.”
Nói xong, cô quay trở lại chỗ ngồi.
Trong mười mấy phút tiếp theo, cả hai không nói thêm câu nào, chỉ cầm bút làm bài, lớp học yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng bút cọ vào giấy.
Tân Nguyệt cứ nghĩ rằng sự xuất hiện của anh sẽ khiến cô rối loạn, nhất là sau khi vừa xảy ra trận cãi vã, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng bình tĩnh lại để làm bài, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua.
Khi lớp học bắt đầu ồn ào vì các bạn học lần lượt trở về lớp, Tân Nguyệt dừng bút và suy nghĩ về lý do. Nhưng những chuyện như thế này, dù suy nghĩ thế nào cũng khó tìm ra câu trả lời đúng, cô chỉ có thể đoán rằng—
So với việc anh không ở bên, thì việc anh ở đây khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Thực tế dường như đúng là như vậy.
Trong hai tháng anh rời đi, mỗi khi nghỉ trưa, cô không bao giờ ngủ được. Khi đèn trong lớp học đã tắt, giờ lại là mùa đông, cô không muốn lên sân thượng hứng gió lạnh, nên cũng chỉ đành nằm sấp ngủ, xem như để mắt nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô lại ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt tỉnh dậy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó lén lút quay đầu nhìn người ngồi sau lưng.
Trên bàn anh không có nhiều sách, không che khuất anh, rèm trong lớp đã kéo lại, ánh sáng mờ ảo, nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt anh.
Anh vẫn đang gối đầu lên cánh tay ngủ, có vẻ như ngủ không được thoải mái lắm, lông mày nhíu lại, anh trông có vẻ rất hung dữ ngay cả khi ngủ.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay, đầu vẫn nghiêng, cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ.
Một lúc sau, tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên, đèn trong lớp cũng được bật sáng.
Tân Nguyệt kịp thu lại ánh nhìn trước khi anh mở mắt, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn không biến mất.
Trần Giang Dã ngồi ngay phía sau cô, nên khi vừa mở mắt ra, anh đã nhìn thấy khóe miệng cô khẽ cong lên.
Ý thức tỉnh táo trong chốc lát, lại nhanh chóng trở nên mơ hồ
Sau đó, anh cũng khẽ cong khóe miệng.
*
Buổi chiều có tiết thể dục.
Tân Nguyệt vẫn phải tham gia tiết thể dục, không thể cứ mãi ở trong lớp ngoài việc ăn, ngủ, đi vệ sinh được.
Trường Trung học Đan Hồ có ba tòa nhà giảng dạy. Nhóm học sinh giỏi như Tân Nguyệt học ở tòa giữa. Tòa nhà thứ ba chủ yếu là văn phòng giáo viên, phòng thí nghiệm và phòng thiết bị, vì vậy khi đi từ tòa nhà thứ ba xuống vào giờ ra chơi sẽ không gặp ai, nhưng Tân Nguyệt vẫn đợi một lúc rồi mới đi xuống.
Còn về Trần Giang Dã, ngay sau khi tan học, anh đã cùng với Từ Dương và Hồ Vũ Hàng, hai người ngồi cuối lớp ra ngoài.
Lúc này đã gần đến giờ học, lẽ ra bọn họ nên có mặt ở sân bóng rổ để chờ tập hợp, nhưng Tân Nguyệt lại thấy bọn họ ở cầu thang của tòa nhà giảng dạy thứ ba.
Bọn họ đi từ trên sân thượng đi xuống, vừa bước vào là mùi t.h.u.ố.c lá xộc thẳng vào mặt, rõ ràng là vừa mới hút thuốc xong.
Tầng này toàn là văn phòng trống, rất nhiều nam sinh thường đến đây để hút thuốc.
Tình bạn giữa các chàng trai đến thật nhanh, chỉ cần ăn một bữa, uống vài ly, hút chung điếu thuốc là đã coi nhau như anh em.
Từ Dương và Hồ Vũ Hàng là hai người được công nhận là đẹp trai nhất lớp trước khi Trần Giang Dã đến, chiều cao cũng không thấp, đi cùng Trần Giang Dã cũng không chênh lệch quá nhiều.