Tân Nguyệt liếc nhìn Trần Giang Dã một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, đi trước bọn họ xuống cầu thang.
Thời gian đã sắp hết, Tân Nguyệt không nhìn quanh mà chỉ tập trung vào con đường phía trước, bước đi rất nhanh. Ba người phía sau có vẻ đi chậm rãi, nhưng vì chân dài nên khoảng cách với cô không xa lắm.
Chỉ riêng Tân Nguyệt đi trên đường đã đủ thu hút sự chú ý, huống chi phía sau còn có ba chàng trai cao ráo, đẹp trai, trong đó có một người nhan sắc cực kỳ xuất chúng, khó mà không khiến người khác để ý.
Mấy nữ sinh trong phòng thể dục đã thấy bọn họ từ xa, lấy điện thoại ra lén quay video.
Vì bọn họ ở trong phòng, góc quay cũng xa nên Tân Nguyệt và ba người phía sau không hề nhìn thấy, không hề biết mình đã bị quay lại.
Đoạn video này nhanh chóng được nữ sinh kia đăng lên mạng, vừa mới đăng lên lượng like đã tăng chóng mặt.
Tân Nguyệt nghĩ rằng cư dân mạng đã gần như quên cô, nhưng điều này chỉ đúng khi cô không xuất hiện thêm lần nào nữa. Bây giờ cô lại xuất hiện, hơn nữa còn là cảnh quay chính diện, sau lưng còn có ba chàng trai, một trong số đó có ngoại hình không thua kém bất kỳ ngôi sao nào trong làng giải trí, các tài khoản marketing ngay lập tức hành động.
Đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, video do người quay đăng lên mặc dù chỉ có khoảng hai trăm nghìn lượt thích, nhưng hàng trăm tài khoản marketing đã lan truyền ảnh chụp chính diện của Tân Nguyệt và Trần Giang Dã gần như khắp các mạng xã hội
Khoảng bốn giờ chiều, đám Từ Minh Húc đã nhìn thấy video về hai người họ, điên cuồng nhắn tin cho Trần Giang Dã. Tuy nhiên, Trần Giang Dã đã bật chế độ im lặng và để điện thoại trong túi, nên không thấy hàng chục tin nhắn và hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ bọn họ.
Trường Trung học Đan Hồ không cho phép học sinh sử dụng điện thoại di động, Trần Giang Dã chỉ mở điện thoại khi ăn xong và khi đi hút thuốc cùng bọn Từ Dương.
Vì vậy, khi Từ Dương và Hồ Vũ Hàng nhìn thấy Trần Giang Dã mở điện thoại, trước đó anh còn bình thường, nhưng ngay sau khi màn hình sáng lên, khuôn mặt anh trở nên u ám.
“Tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Anh trực tiếp dùng tay trần dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi lạnh lùng bước ra khỏi sân thượng.
Khi đến cầu thang của tầng này, anh bấm gọi một số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối.
Không đợi bên kia nói gì, anh đã lên tiếng trước: “Có người quay video tôi đăng lên mạng. Tối nay sau chín giờ tôi không muốn thấy bất kỳ video hay hình ảnh nào liên quan đến tôi nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng nửa giây, rồi bật cười: “Bố còn đang tự hỏi tại sao con lại gọi cho bố.”
“Bớt nói nhảm đi, chuyện nhỏ này đừng nói với tôi là ông không làm được.”
Giọng Trần Giang Dã có thể nói là cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không có vẻ gì là nhờ vả, mà ngược lại giống như ra lệnh, thậm chí là ra lệnh cho một người mà anh cực kỳ ghét.
“Chuyện nhỏ này tất nhiên không phải vấn đề, vấn đề là thái độ của con.”
Người ở đầu bên kia bình tĩnh nói.
Trần Giang Dã cười lạnh: “Trần An Lương, gần đây tôi quá nể mặt ông rồi phải không?”
Người bên kia không những không tức giận mà còn cười, hỏi: “Trong video chỉ có một mình con à?”
Sắc mặt Trần Giang Dã ngay lập tức trở nên u ám hơn, như muốn g.i.ế.c người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông con mẹ nó một vừa hai phải thôi.”
Anh nghiêm giọng cảnh cáo.
“Con không cần giấu bố, bố biết cô gái tên Tân Nguyệt đó, cũng biết con bé là điểm yếu của con.”
Khi nghe đến tên Tân Nguyệt, đôi đồng tử của Trần Giang Dã chợt bùng lên cơn giận dữ khủng khiếp, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Con đừng căng thẳng như vậy."
Người ở đầu dây bên kia như có thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của anh: "Bố sẽ không làm gì con bé đâu."
"Ông dám thử làm gì cô ấy xem?"
Giọng anh đã không chỉ dừng lại ở mức cảnh cáo.
Đầu dây bên kia chỉ cười khẽ: “Cúp máy đây, bố còn có cuộc họp.”
Ngay giây sau, cuộc gọi bị ngắt.
Trần Giang Dã nghe âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt cũng dần tối lại, ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt như biến thành một màu đen hòa vào với đôi con ngươi u tối.
Từ khi trở về và đàm phán với Trần An Lương, anh đã mơ hồ đoán được ông đã biết về sự tồn tại của Tân Nguyệt. Chỉ là tại sao lúc đó Trần An Lương không nhắc đến tên của Tân Nguyệt, đến bây giờ anh mới biết.
Chết tiệt!
Anh thầm chửi rủa trong lòng.
Lúc này, anh liếc thấy trên màn hình có một tin nhắn mới xuất hiện.
Anh hít một hơi sâu, cầm điện thoại lên.
[Anh Dã, cậu thấy tin nhắn rồi đúng không? Tôi gọi điện cho cậu nhưng thấy máy bận.]
Đó là tin nhắn từ Từ Minh Húc.
Bên trên tin nhắn này còn có hai câu khác, và phía trên nữa là vài bức ảnh được chụp từ video trên mạng.
Anh lướt qua ba dòng tin nhắn của Từ Minh Húc, kéo lên và nhấn vào bức ảnh đầu tiên mà Từ Minh Húc đã gửi.
Trong bức ảnh phóng to, khuôn mặt của anh và Tân Nguyệt hiện ra. Do góc chụp và cây cối ở góc đường khuất nên không nhìn thấy Từ Dương và Hồ Vũ Hàng trong ảnh, chỉ có anh và Tân Nguyệt.
Nhìn bức ảnh này một lúc, biểu cảm u ám của anh cuối cùng cũng dịu lại đôi chút, thậm chí còn lộ ra chút ý cười.
Sau một lúc lâu, anh nhấn giữ bức ảnh, chọn "Lưu lại" trong khung tùy chọn, coi như là...
Bức ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.