Buổi chiều có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi, rất nhiều học sinh nội trú thường về ký túc xá chơi điện thoại.
Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu là những người phải trở về phòng ngủ mỗi ngày, vừa về là nằm lên giường xem Douyin.
Sau khi mở Douyin ra, video đầu tiên Trịnh Miểu Miểu lướt thấy chính là Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.
“Lưu Linh!”
Trịnh Miểu Miểu kinh ngạc hét lên.
“Sao vậy?”
Trịnh Miểu Miểu kích động đưa điện thoại di động cho cô ta xem: "Mình lướt thấy Tân Nguyệt này! Video đầu tiên luôn đó!”
Nghe cô ta nói như vậy, Lưu Linh lập tức bật dậy khỏi giường, đến cầm điện thoại của Trịnh Miểu Miểu xem.
"Đệt, ai mà tài thế, quay được cả cậu ta và Trần Giang Dã luôn."
Lưu Linh lướt qua phần bình luận, thấy có nhiều bình luận khen Tân Nguyệt, khen Trần Giang Dã, và rất nhiều bình luận khen cả hai người, còn có người dập đầu nói giá trị nhan sắc của hai người thật tuyệt con mẹ nó vời.
Mặc dù đám Lưu Linh không ưa Tân Nguyệt, nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng chê bai khuôn mặt của cô, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với việc cô nổi tiếng toàn mạng xã hội nhờ nhan sắc. Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, với sự phát triển nhanh chóng của video ngắn hiện nay, Tân Nguyệt đã không xuất hiện gần năm tháng mà vẫn có nhiều người nhớ rõ cô, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy lại có khả năng nổi tiếng toàn cõi mạng.
Lúc này, một thông báo hiện lên, là tin nhắn từ Hồ Tư Vũ, hiện đang ở cùng bạn trai:
[Có người đã quay video Tân Nguyệt và Trần Giang Dã và đăng lên mạng rồi đấy, các cậu biết chưa?]
Lưu Linh trả điện thoại lại cho Trịnh Miểu Miểu, cầm điện thoại của mình nhắn lại:
[Bọn tớ vừa mới lướt thấy.]
Hồ Tư Vũ: [Nữ sinh quay video đó học cùng lớp với bạn trai tớ, nói rằng cậu ấy đã tăng hơn hai chục nghìn người theo dõi chỉ trong chiều hôm nay, video đó cũng có hơn một trăm nghìn lượt thích, chắc mọi người đều đang ngồi hóng chờ cậu ấy tiếp tục quay Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.]
Lưu Linh: [Vãi!]
Trịnh Miểu Miểu: [Chỉ trong một buổi chiều đã tăng hai chục nghìn người theo dõi? Nếu cậu ấy có thể quay thêm một video nữa, không phải có thể trở thành một người khá nổi tiếng sao?]
Hồ Tư Vũ: [Ừ, mình đoán tối nay không biết có bao nhiêu người sẽ ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ ký túc xá để chụp hình Tân Nguyệt.]
Lưu Linh nhìn thấy câu này, tròng mắt xoay tròn hai vòng, rồi gõ chữ, nói:
[Bọn họ chụp thì chúng ta cũng chụp.]
Trịnh Miểu Miểu nhìn thấy tin nhắn cô ta gửi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô ta: "Vậy mà cậu lại muốn chụp cậu ta?”
Lưu Linh trả lời với vẻ tự nhiên: "Không chụp thì uổng lắm, nếu người khác đều chụp, chúng ta ở gần cậu ta nhất sao lại không?"
“Cậu không sợ cậu ta trở mặt với cậu sao?”
Lưu Linh hừ một tiếng, tiện thể liếc mắt một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ai sợ cậu ta."
Trịnh Miểu Miểu nhíu mày, có chút rối rắm nói: "Dù sao chúng ta cũng cùng một phòng, trở mặt không tốt lắm đâu."
Lưu Linh ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: "Mình không muốn chung phòng với cậu ta từ lâu rồi, trở mặt thì trở mặt, nếu cậu ta không muốn bị chụp, có giỏi thì dọn ra ngoài đi."
Nói xong, không biết cô ta nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười rộ lên.
"Cậu ta trở mặt thì càng tốt, xem mình không chụp cái bộ mặt đó của cậu ta rồi đăng lên mạng, để toàn bộ mạng xã hội đều thấy!"
Nghe cô ta nói vậy, Trịnh Miểu Miểu dường như hào hứng, vẻ mặt không còn sợ sệt như trước, còn giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là chị Linh của tớ giỏi."
Trịnh Miểu Miểu nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp giọng nói tiếp: "Nếu cậu ta thật sự cãi nhau với cậu, nếu cậu không quay được, tớ và Tư Vũ nhất định sẽ quay giúp cậu."
Lưu Linh biết cô ta chỉ giỏi mấy cái trò này, hừ một tiếng nói: "Đến lúc đó cậu mà không quay được, tớ mới nói đến cậu á."
"Yên tâm đi."
“Tớ vẫn thấy khó tin những gì Tư Vũ nói.”
Trịnh Miểu Miểu “Ui trời” một tiếng: "Vào những lúc quan trọng, tớ sẽ không làm hỏng việc đâu."
“Vậy đi.’’
Cô ta còn đưa ra kế hoạch: "Chúng ta lên kế hoạch trước, sắp xếp vị trí quay cho tốt vào, đừng để cậu ta nhìn thấy chúng ta đang quay."
Lưu Linh không ngờ cô ta lại nhiệt tình với việc này như vậy, bất ngờ nhíu mày, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì tối nay sau khi tan học, chúng ta và Tư Vũ nghĩ xem phải làm thế nào."
“Được.”
Lúc đó, Tân Nguyệt đang ở lớp đọc sách, không hề biết mình lại bị quay video, chỉ khi gần đến giờ vào học, bạn cùng bàn của cô, Từ Tuấn Kiệt trở về nói cho cô biết chuyện này, Từ Tuấn Kiệt còn lén lút lấy điện thoại ra cho cô xem video.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên video hơn mười vạn lượt thích, Tân Nguyệt không diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình là gì, rõ ràng cả người cô vô thức run lên vì tức giận, nhưng đáy lòng lại không hề nổi lửa giận, chỉ có cảm giác chới với vô tận, như ngã xuống vực sâu, cứ rơi mãi, rơi mãi…
Cô không hiểu, trên đời này có nhiều người muốn nổi tiếng đến phát điên, ông trời không đáp lại nguyện vọng của bọn họ, nhưng lại khăng khăng áp đặt chuyện này lên người cô.
Cô chỉ muốn học tập thật tốt, sao lại khó khăn đến vậy?
Từ sau năm mười tuổi, cô như gặp phải quỷ, chuyện này nối tiếp chuyện kia tìm tới cô. Cô bị người thân ruột thịt vứt bỏ, bị người cùng làng bôi nhọ vì một chuyện không có thật, còn bị bắt nạt ở trường.
Cô vất vả chịu đựng đến cấp ba, cho rằng mình sắp hết khổ, nhưng những chuyện không dứt lại tìm tới, không cho cô một phút bình yên.
Trước đây, khi cô vô tình nổi tiếng, những người đó phải chạy xe bốn, năm tiếng đồng hồ trên con đường nát để tới tìm cô, làm phiền cô, chứ chưa nói đến bây giờ đang ở thành phố, ở trường học đông người tụ tập.
Tân Nguyệt vốn tưởng rằng mình đã quen với việc số phận bị đùa cợt và hành hạ, nhưng khi tất cả mọi chuyện đổ dồn lên đầu cô, cô phát hiện mình không được kiên cường như trong tưởng tượng.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy bất lực, ngay cả việc nổi giận cũng không có sức, đến một cái nhíu mày cũng trở nên gian nan.
Từ Tuấn Kiệt nhận thấy sự khác thường của cô, vội vàng tắt điện thoại, hỏi cô: "Cậu không sao chứ?”