Cảm Nắng

Chương 139



“Không sao.”

Cô nói không sao, nhưng giọng nói lại vô lực như người mắc bệnh nặng.

Từ Tuấn Kiệt biết cô không muốn bị quay chụp, không muốn nổi tiếng trên mạng, nhưng anh ấy không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể hỏi dò cô: "Hay là, ngày mai mình mang mũ và khẩu trang tới cho cậu?"

Anh ấy là sinh viên ngoại trú, có thể ra ngoài cổng trường mua đồ sau giờ học.

Tân Nguyệt không từ chối, nhẹ nhàng nói với anh ấy: "Cảm ơn cậu.”

Nói xong, Tân Nguyệt nâng cánh tay lên đặt ở trên bàn, đầu vùi xuống, trán để trên cánh tay, giống như tư thế ngủ, nhưng hai mắt vẫn mở to đờ đẫn nhìn xuống mặt đất.

Từ góc độ này của Từ Tuấn Kiệt, anh ấy có thể nhìn thấy cô mở to hai mắt. Mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực của cô.

Anh ấy học cùng lớp với Tân Nguyệt từ cấp hai, nghe được chuyện người trong làng đồn mẹ ruột cô bỏ đi với người khác, cũng từng thấy Thịnh Hàng kéo một đám người chặn cô ở sân thể dục, có một lần bọn Hạ Mộng Nghiên ném đá về phía cô, anh ấy cũng đứng ngay phía sau cô.

Anh ấy đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc đen tối và chật vật của cô, nhưng anh ấy chưa từng thấy cô như bây giờ…

Giống như có vô số bàn tay đang kéo cô xuống vực sâu, mà cô đã không còn sức để giãy dụa.

Dù đôi khi đáy mắt cô thường xuyên có sự sợ hãi, cô cũng chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh. Anh ấy đã thấy ánh mắt của cô nhìn những người đó từ sợ hãi dần dần biến thành cứng cỏi ngoan cường giống như cỏ dại không thể cắt hết, điều này khiến anh ấy cho rằng cô sẽ không thể bị quật ngã. Nhưng cuộc sống giống như phải đè bẹp cô mới bỏ qua, dùng những chuyện càng ngày càng khiến người ta không có sức phản kháng hơn cả việc bị bắt nạt và bị chửi bới.

Bị bắt nạt còn có thể trốn còn có thể tránh, bị chửi bới cũng có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng bị phơi bày ra ánh sáng trong tầm mắt công chúng, cô hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi, sẽ có vô số người vì chút sự nổi tiếng này mà lao vào cô như sói đói.

Chưa nói đến, lần này có người đã nếm được ngon ngọt.

Cô không giống như những ngôi sao hay những người nổi tiếng trên mạng đã ký hợp đồng với công ty, có vệ sĩ và có đoàn đội, nói không chừng một ngày nào đó một mình cô sẽ bị vây chật như nêm cối ở một nơi nào đó, bị yêu cầu chụp ảnh chung, quay video, thậm chí có thể sẽ có người lợi dụng lúc hỗn loạn giở trò với cô.

Những điều này nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.

Anh ấy muốn giúp cô, nhưng năng lực chỉ giới hạn ở việc đưa mũ và khẩu trang cho cô.

Từ Tuấn Kiệt siết chặt hai tay, lòng cũng căng thẳng.

Anh ấy hận bản thân mình vô dụng.

Nhưng trong tình huống này, dường như ai cũng chỉ có thể giúp cô được nhiêu đó.

Từ Tuấn Kiệt thở dài, quay đầu đi, anh biết Tân Nguyệt chắc chắn không muốn bị người nhìn thấy vào những lúc thế này.

Một lúc sau, tiếng chuông báo hiệu vang lên, còn mười phút nữa là đến giờ học.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, nâng đầu lên khỏi khuỷu tay, vẻ mặt lại khôi phục như thường, biểu cảm hờ hững, lạnh lùng.

Rất nhiều người trong lớp thỉnh thoảng liếc cô một cái, sau đó thì thầm, biểu cảm hoặc cười hoặc trào phúng.

Mắt Tân Nguyệt khá kém, nhưng lỗ tai cô rất thính, cô nghe thấy có người đang nói:

"Nếu không có cô Hà Tình và các thầy cô khác đưa cậu ta về ký túc xá, tôi cũng sẽ tìm một chỗ ngồi xổm để chụp hình cậu ta."

"Tôi nghe nói có người đã chọn sẵn chỗ đẹp, chuẩn bị trốn trong bồn hoa để chụp hình, cũng sẽ không bị bắt gặp mang điện thoại di động, quay chụp gì cũng rõ nét."

“Bồn hoa tối om, đèn chớp từ điện thoại không phải rất dễ bị lộ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhưng không thấy rõ mặt, hơn nữa giảm độ sáng xuống, dùng một miếng vải che lên nữa, ai mà nhìn thấy?"

Ánh mắt Tân Nguyệt trở nên u ám, cô cười lạnh trong lòng.

Những kẻ này thật đúng là trò gì cũng nghĩ ra được.

Lúc này, có người ở phía trước đứng lên quay đầu nhìn về phía bên này, nhưng không phải đang nhìn cô, ánh mắt lướt qua cô và dừng lại ở phía sau.

“Trần Giang Dã đâu?”

Nam sinh kia lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Dương đang ngồi ở giữa phòng học.

Từ Dương nhún vai: "Không biết.”

"Ba người các cậu không phải đi..."

Nam sinh làm động tác hút thuốc.

Từ Dương nhìn quanh lớp học, thấy không có bóng dáng giáo viên, trực tiếp nói mà không kiêng dè: "Hút được một nửa thì cậu ấy nói có việc đi rồi, cũng không biết đi đâu."

“Kia kìa?”

Hồ Vũ Hàng ngồi sau Từ Dương dùng cằm chỉ về phía cửa sau.

Mấy người quay đầu nhìn về phía cửa sau, Tân Nguyệt cũng theo bản năng quay đầu lại.

Trong tầm mắt cô, Trần Giang Dã mặc một bộ đồ đen, lông mày nhíu lại, mang theo hơi thở lạnh lẽo như đêm đông bước vào lớp, tay cầm một cái mũ và một bịch khẩu trang.

Tân Nguyệt nhìn anh đi thẳng về phía mình, sau đó ném những thứ trong tay lên bàn cô.

Mũ là của cô làm rơi ở phòng khách sạn của anh, khẩu trang là mới mua còn chưa mở.

“Đội lên đi.”

Giọng nói của như mang theo gió lạnh bên ngoài, sắc bén như dao, giọng điệu không cho phép từ chối.

Tân Nguyệt ngơ ngác.

Có người trong lớp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô không nghe thấy.

Trong thế giới của cô dường như chỉ còn lại người trước mắt này.

Vừa rồi, cô còn thấy bất lực và mệt mỏi trước số phận bị trêu đùa, cả người từ xương cốt đến ngũ tạng lục phủ đều lạnh buốt. Nhưng giờ phút này, nhìn đôi mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo ấy, đáy lòng cô bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp, giống như trong vực sâu đen tối và rét lạnh thấu xương, cô nhìn thấy anh bước về phía cô với ánh sáng bình minh.

Cô đột nhiên cảm thấy…

Thế giới này cũng không tuyệt vọng đến vậy nếu có anh ở bên cô.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Mọi người đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến đoạn ngọt ngào lắm lắm lắm đó.