Cảm Nắng

Chương 140



“Đệt? Hai người bọn họ có quan hệ gì?”

“Sao tớ cứ cảm thấy có điều gì đó không mờ ám ở đây nhỉ?"

“Không phải bọn họ đã quen nhau trước đó chứ?”

Trong lớp học, mọi người bàn tán sôi nổi, trong đó Hồ Tư Vũ là người kích động nhất, cô ta điên cuồng vỗ cánh tay Lưu Linh nói: "Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi, tớ đã nói rồi mà, bọn họ chắc chắn quen nhau. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Chắc chắn bọn họ thân quen đến mức nào mới có thể hôn nhau nồng nhiệt như thế chứ!”

“Chậc chậc chậc.”

Lưu Linh vội “Chậc” vài tiếng: "Tân Nguyệt thế mà lại có thể dữ dội như vậy.”

“Cái gì, cái gì, cái gì?”

Một nam sinh bên cạnh ngửi được mùi ‘dưa’ ngon.

Hồ Tư Vũ che miệng cười khì khì, nói với cậu ta: "Bọn tớ nghi ngờ Tân Nguyệt và Trần Giang Dã có quan hệ không bình thường, vết rách trên môi hai người bọn họ chắc chắn do hai người hôn nhau mà có."

“Vãi! Mạnh bạo như vậy sao!’’

Nam sinh không nhịn được, lập tức hô lên, cả lớp đều nghe thấy.

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tất nhiên cũng nghe thấy.

Tân Nguyệt không có phản ứng gì, như thể chưa hoàn hồn, Trần Giang Dã thì quay đầu nhìn về phía nam sinh kia.

Đôi mắt đen nhánh của anh hơi cụp xuống, ánh mắt sắc bén mà cực kỳ áp bức.

Nam sinh kia sau khi đón nhận ánh mắt của anh, lập tức thu lại vẻ mặt hưng phấn, vuốt mũi ngồi về chỗ.

Tiếp đó, Trần Giang Dã lại liếc nhìn Hồ Tư Vũ và Lưu Linh.

Có những người trời sinh đã có khí chất khiến người khác cảm thấy áp lực, Hồ Tư Vũ và Lưu Linh cũng lập tức không cười nổi nữa.

Đến khi Trần Giang Dã quay đầu lại, Tân Nguyệt đã đội mũ xong, đang ngẩng đầu nhìn anh.

Cô xem như không có người xung quanh, hỏi anh: "Anh thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã hiểu ý cô, thản nhiên đáp: "Tôi không cần.”

Tân Nguyệt mở bịch khẩu trang ra, lấy một nửa đưa cho anh: "Khi về anh vẫn nên đeo khẩu trang."

Trần Giang Dã cúi đầu nhìn khẩu trang trong tay cô, rồi lại ngẩng đầu liếc cô một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó ngồi về chỗ của mình.

Rất nhiều người trong lớp vẫn đang nhìn hai người họ, nhưng khi Trần Giang Dã ngồi vào chỗ ngồi của mình và ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu đi, như thể đối diện với đôi mắt đen nhánh kia sẽ gặp phải hậu quả gì đó rất đáng sợ.

Lúc này, giáo viên Vật lý của tiết học đầu tiên buổi tối cầm bài kiểm tra bước vào. Lúc còn ở bên ngoài, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, thế nào mà hôm nay không nghe thấy tiếng nói chuyện trong lớp, đến khi vào lớp lại cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị.

Cô ấy nhìn quanh lớp vài lần mới nói: "Hai tiết tối nay chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra trên lớp."

Bài kiểm tra được truyền từ phía trước tới, Tân Nguyệt lấy một tờ đưa cho Từ Tuấn Kiệt, đặt một tờ lên bàn, còn lại xoay người đưa cho Trần Giang Dã.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tân Nguyệt cũng không kiêng dè, nhìn thẳng vào anh.

Trần Giang Dã như cố tình đưa tay nhận bài kiểm tra thật chậm, hứng thú đánh giá biểu cảm của cô.

Tân Nguyệt không chiều anh, trực tiếp ném bài thi lên bàn anh, để anh chụp lấy không khí.

Anh nhướng mày.

"Nhận được bài kiểm tra rồi thì làm ngay đi. Sau khi tiết thứ hai kết thúc, tôi sẽ thu bài đúng giờ."

Giáo viên Vật lý thúc giục.

Trần Giang Dã chậm rãi kéo bài kiểm tra đến trước mặt, lại xoay bút một lát mới bắt đầu làm.

Bài kiểm tra hôm nay là đề thi đại học Tỉnh Giang Tô cách đây một năm, Tân Nguyệt đã từng làm đề thi này rồi, cho nên mặc dù đề rất khó, cô vẫn hoàn thành rất nhanh, nhưng cô lại không phải là người đầu tiên nộp bài.

Người đầu tiên là Trần Giang Dã.

Lúc anh lên nộp, Tân Nguyệt chưa bắt đầu làm câu hỏi lớn cuối cùng, điều này khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.

Rất nhiều người trong lớp cũng đang nhìn anh, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm phong phú hơn Tân Nguyệt nhiều, mà anh chỉ nhìn về phía Tân Nguyệt, ánh mắt nghiền ngẫm.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, vùi đầu tiếp tục làm bài.