Câu hỏi cuối cùng là câu cô ghi vào sổ ghi lỗi, đáp án cô đều nhớ hết, nên chỉ mất vài phút để hoàn thành, sau đó cô cầm bài kiểm tra đi lên bục giảng nộp bài.
Giáo viên Vật lý nhận bài thi của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Trần Giang Dã, tiếp theo nói với cả lớp: "Những ai nộp bài trước thì ngồi tự học, còn muốn đi vệ sinh thì cứ đi."
Nộp bài xong, Tân Nguyệt trở về chỗ ngồi, không khỏi nhìn Trần Giang Dã ở ngay sau lưng mình.
Anh đang vân vê một chiếc máy bay giấy đã gấp xong, cũng đang nhìn cô.
Nhìn thấy chiếc máy bay giấy trên tay anh, biểu cảm Tân Nguyệt hơi trì trệ, nhịp tim cũng chậm nửa nhịp.
Mà ngay lúc này, chiếc máy bay giấy khiến cô phân tâm kia được Trần Giang Dã ném ra khỏi tay, bay một khoảng cách khá ngắn giữa không trung, đáp xuống mặt bàn của cô.
Chiếc máy bay giấy đột nhiên xuất hiện khiến Từ Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã, nhưng Trần Giang Dã cũng không để ý tới anh ấy, ánh mắt vẫn tập trung trên người Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt bị anh nhìn đến nỗi nóng bừng cả mặt, nhất là khi anh ném chiếc máy bay giấy, cô vội vàng nhanh chân trở về chỗ ngồi.
Không có chữ viết trên cánh máy bay, chữ viết ở dưới đáy.
[Còn muốn giả vờ không quen biết tôi sao
Tôi cũng không phải không thể phối hợp]
Tân Nguyệt một tay cầm máy bay giấy, một tay đỡ trán.
Sau khi thở dài, cô cầm bút viết dưới dòng chữ của anh:
[Anh cảm thấy còn ai tin tưởng chúng ta không quen biết à?]
Viết xong, cô cầm máy bay giấy đưa tay ra sau lưng rồi ném cho anh, đầu không quay lại.
Chẳng bao lâu, máy bay giấy lại bay lên bàn cô, cô trực tiếp cầm lên nhìn xuống đáy.
[Sao? Còn trách tôi mua khẩu trang cho em à?]
Đó là hai câu hiếm hoi có dấu câu.
Tân Nguyệt lại cầm bút viết một câu, lại ném cho anh.
Trần Giang Dã cầm lấy chiếc máy bay giấy cô ném ở mép bàn, lật mặt sau.
Tân Nguyệt chỉ trả lời anh bốn chữ:
[Tôi cảm ơn anh.]
Một giây sau, một tiếng cười khẽ không hề che giấu vang lên trong phòng học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng cười, nhìn thấy rõ Trần Giang Dã đang nhếch môi cười.
Anh không coi ai ra gì tiếp tục nhìn máy bay giấy trong tay, cũng không có ý định thu lại nụ cười bên môi.
Trần Giang Dã cười rộ lên thật sự rất đẹp, ngay cả giáo viên Vật lý chuẩn bị quát anh cũng ngẩn người, cuối cùng chỉ nhắc nhở một chút: "Làm xong rồi thì đọc sách đi, chưa hết giờ đâu."
Lúc này Trần Giang Dã mới rời mắt khỏi máy bay giấy, liếc nhìn bục giảng, sau đó chậm rãi cất máy bay giấy vào bàn, lại thong thả mở sách ra, bắt đầu đọc một cách hờ hững, nụ cười thấp thoáng trên môi vẫn không tắt.
Vẫn còn hơn nửa tiết học, trong lớp ngoại trừ Tân Nguyệt và Trần Giang Dã, mọi người đều đang vất vả làm bài, không ai để ý người nào đó còn cười hay không.
Đợi đến khi tan học, có người vẫn chưa làm xong bài kiểm tra, giáo viên Vật lý lại kéo dài thời gian bọn họ tan học thêm mấy phút.
Tiết thứ ba là tiết Sinh học, giáo viên Vật lý không nán lại quá lâu, thu bài xong thì ra ngoài.
Giờ vẫn đang trong đợt ôn tập đầu tiên, giáo viên Sinh học tổng hợp kiến thức trên bục giảng, phía dưới có người nghe rất chăm chú, cũng có người buồn ngủ.
Tân Nguyệt có tiết tấu ôn tập của riêng mình, không nghe nhiều, cúi đầu tự tóm tắt vào vở.
Khi cô đang viết, một tờ giấy đột nhiên xuất hiện trên vở cô, là Từ Tuấn Kiệt đưa qua, trên đó viết:
[Cậu và Trần Giang Dã thật sự không quen nhau à?]
Tân Nguyệt nhìn chằm chằm tờ giấy kia, không do dự quá lâu, cầm lên viết:
[Có quen.]
Cô chỉ viết hai chữ này, không giải thích lý do trước đó tại sao lại nói không quen, Từ Tuấn Kiệt cũng không có hỏi thêm.
Sau tiết học này, rất nhiều người trong lớp đều ra ngoài. Chạy ra ngoài giữa thời tiết lạnh lẽo như vậy, chỉ có thể là có vài lời không tiện nói trong lớp mà thôi.
Bọn Từ Dương tới tìm Trần Giang Dã ra ngoài hút thuốc, mấy người không hút thuốc cũng đi theo lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy thứ ba, dù sao hút thuốc không phải là trọng điểm.
Trên sân thượng, khói thuốc lượn lờ, có nam sinh không nhịn được hỏi Trần Giang Dã: "Chắc cậu và Tân Nguyệt không phải mới quen nhau hôm nay đâu nhỉ?"
Trần Giang Dã chậm rãi nhả ra một hơi thuốc, không nhanh không chậm nói: "Không phải."
Mấy người nghe vậy lập tức kích động.
“Vậy hai người quen nhau khi nào? Quen nhau như thế nào?”
"Mùa hè, cô ấy là hàng xóm của một gia đình mà tôi quen biết."
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có người khẽ thúc cùi chỏ vào Từ Dương.
Từ Dương biết bọn họ muốn hỏi cái gì, sau khi rít một hơi thuốc, cậu hỏi Trần Giang Dã:
“Anh… Có phải anh thích Tân Nguyệt không?”