Trần Giang Dã hừ một tiếng trong mũi: "Có đi không?”
“Đi.”
Tân Nguyệt ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cùng Trần Giang Dã đi xuống.
Toàn bộ ký túc xá chỉ còn vài người, hầu hết đều đang quét dọn vệ sinh, nhưng hai người họ vẫn đụng phải vài người, mỗi người đều nhìn họ với vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động. Có lẽ không chỉ biểu cảm của bọn họ phong phú mà suy nghĩ trong lòng bọn họ chắc lại càng phong phú hơn.
Lúc đi tới đầu cầu thang, Trần Giang Dã giơ tay lên: "Dựa vào tôi mà đi."
Tân Nguyệt hiểu ý anh, dì quản lý ký túc xá cho phép anh vào vì chân cô bị thương, cô không thể sải bước đi theo anh ra khỏi ký túc xá.
Cô không xấu hổ, giơ tay nắm lấy cánh tay anh, vờ như chân bị trẹo nặng, khập khiễng đi ngang qua sảnh tầng một.
Tân Nguyệt không biết là nhiệt độ trong lòng bàn tay mình quá cao, hay do nhiệt độ cơ thể quá cao của Trần Giang Dã xuyên qua lớp quần áo, cô cảm thấy bản thân như đang cầm một cái ly thủy tinh vừa đổ nước nóng vào.
Chờ ra khỏi ký túc xá, Tân Nguyệt buông tay ra, nhiệt độ trong lòng bàn tay nhanh chóng bị không khí lạnh ăn mòn, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay, như muốn lưu lại nhiệt độ cơ thể không biết thuộc về mình hay thuộc về anh.
“Về lớp nhé?" Trần Giang Dã hỏi.
“Ừ.”
Tiếp theo, hai người không nói gì nữa, cất bước về lớp học.
Vì chân vẫn hơi đau, Tân Nguyệt đi rất chậm, Trần Giang Dã cũng bước chậm lại, luôn đi bên cạnh cô.
Khi hai người trở về lớp, việc quét dọn vệ sinh phòng học vừa mới hoàn thành xong, có người đang đặt những chiếc ghế úp trên bàn xuống đất.
Từ Dương đang đặt ghế xuống thì nhìn thấy Trần Giang Dã trở về, giơ tay chào anh: "Anh Dã, anh về đúng lúc lắm, bọn này đang chuẩn bị đi ăn cơm."
Lúc này, Hà Tình cũng từ văn phòng qua đây, tới tìm Tân Nguyệt.
“Tân Nguyệt.”
Cô ấy đi tới, vẻ mặt có chút lo lắng: "Em không sao chứ? Từ Dương nói em bị học sinh lớp mười hai đẩy xuống ao."
"Không sao ạ, chỉ bị ướt chân thôi, em đã về thay giày và quần rồi ạ."
Vẻ mặt của Hà Tình bỗng nhiên trở nên tức giận: "Mấy cái đứa này, đúng là càng ngày càng quá đáng!”
“Ôi, cô Hà, đừng tức giận.”
Từ Dương ở bên cạnh nói: "Vừa rồi cô vội vàng đi tìm hiệu trưởng, em quên nói với cô, cô không biết đâu, bạn nữ lớp mười hai kia định đẩy Tân Nguyệt xuống nước, kết quả bản thân cậu ta cũng bị rơi xuống, còn uống vài ngụm nước bẩn được giặt từ cây lau nhà nữa."
Nói xong, Từ Dương cảm thấy sảng khoái, cười ha ha hai tiếng, Hà Tình lại cười không nổi.
“Vậy hai đứa thì sao?”
Cô ấy hỏi Tân Nguyệt và Trần Giang Dã. Lúc ấy Từ Dương nói với cô ấy là nữ sinh lớp mười hai đẩy Tân Nguyệt xuống ao, Trần Giang Dã nhảy xuống ao cứu cô nên bản thân cũng ướt, cho nên hai người đều trở về thay quần áo.
"Hai người bọn họ chỉ ướt ống quần thôi."
Từ Dương thay bọn họ trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.”
Hà Tình thở phào nhẹ nhõm: "Lát nữa cô sẽ đưa cho hai đứa hai gói thuốc bột, hai đứa nhất định phải uống, đừng để bị cảm trong mùa đông lạnh lẽo này."
“Đúng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy không dừng lại, vẻ mặt lại trở nên cực kỳ tức giận, cô ấy nói với Tân Nguyệt: "Việc này cô đã báo với hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng hứa sẽ xử lý nghiêm túc, nữ sinh kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu."
“Em cảm ơn cô.”
Tân Nguyệt khẽ cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn cô ấy.
“Cảm ơn cái gì, đi, ăn cơm.”
Cô ấy kéo Tân Nguyệt ra ngoài.
Từ Dương cũng học theo Hà Tình kéo Trần Giang Dã: "Anh Dã, đi, ăn cơm.”
Nói xong, cậu lại vẫy tay gọi những người khác.
Mấy người tụ lại, cùng nhau xuống lầu.
Bởi vì Hà Tình ở ngay phía trước, lúc xuống lầu, mấy nam sinh không nói gì, đợi đến căn tin, mấy cái máy hát đồng loạt mở ra.
“Anh Dã, hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh thật là đẹp trai!”
“Có phải Tân Nguyệt rất cảm động không?”
“Em nghe bọn họ nói anh còn bế cậu ấy về ký túc xá, cái này là thật hay giả?”
Ngay khi bọn họ kích động hỏi Trần Giang Dã thì có mấy người chặn đường bọn họ.
Trần Giang Dã thản nhiên nâng mí mắt, nhìn về phía người trước mặt.
"Tôi nói này, vệ sĩ của đại mỹ nữ Tân, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai đấy."
Người nọ cười nói.
Người có thể nói những lời này, ngoại trừ Hạ Mộng Nghiên, tất nhiên không có ai khác.
Trần Giang Dã không lên tiếng, chỉ nhìn cô ta với vẻ mặt không chút thay đổi.
Hạ Mộng Nghiên lại đến gần thêm một bước, biểu cảm châm chọc, cô ta nói với anh: "Tối hôm qua tôi mới biết, vậy mà anh lại chuyển tới trường chúng tôi, không lẽ anh chuyển tới đây chỉ để làm vệ sĩ cho cậu ta thôi sao?"
Vẻ mặt Trần Giang Dã vẫn không thay đổi chút nào, chỉ hỏi: "Liên quan gì tới cô?"
Hạ Mộng Nghiên cười lạnh một tiếng: "Tôi chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở anh, làm vệ sĩ không dễ đâu."
Cuối cùng khuôn mặt Trần Giang Dã cũng có sự thay đổi nhỏ, chỉ là một nụ cười lạnh.
"Anh còn nhớ chúng ta có cuộc hẹn vào cuối tuần chứ?"
Hạ Mộng Nghiên cười khẽ, tiếp tục nói: "Lúc đầu Hoàng Mai còn lo anh sẽ chạy, nhưng anh đã chuyển tới đây rồi, vậy thì chúng tôi cũng không sợ không tìm thấy anh."
“Chạy?”
Trần Giang Dã nhếch môi nở nụ cười: "Tôi còn đang sợ mấy người chạy cơ."
Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, khinh thường nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên, nói: "Cho dù mấy người không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ đi tìm mấy ngươi."
Nói xong, vẻ mặt anh lại lạnh xuống.
“Mấy người, một người cũng đừng hòng chạy thoát.”