“Mấy người, một người cũng đừng hòng chạy thoát.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lọt vào tai, Hạ Mộng Nghiên ngây người.
Chàng trai trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác áp lực quá lớn, rõ ràng cô ta cảm thấy anh chỉ đang giả vờ hù dọa, nhưng vẫn bị ánh mắt anh uy h**p.
Một lát sau, cô ta mới nhếch môi, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.
Cô ta khoanh tay, tỏ vẻ kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn anh: "Những gì anh nói hôm nay khiến tôi rất muốn thời gian trôi nhanh đến cuối tuần đấy. Tôi muốn xem, một người từ nơi khác đến như anh có thể gây ra bao nhiêu sóng gió ở đây."
Trần Giang Dã cũng nhếch môi, cười khinh miệt: "Vậy tốt nhất cô nên đến sớm một chút, ở chờ cho tôi, xem cho kỹ."
“Tôi chờ.”
Hạ Mộng Nghiên kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Trần Giang Dã lười nói nhảm với cô ta, cất bước vòng qua cô ta, như không hề để cô ta vào mắt.
Đám Từ Dương vừa rồi trốn sau lưng Trần Giang Dã, không dám thở mạnh. Bây giờ Trần Giang Dã đi rồi, bọn họ càng không dám liếc nhìn Hạ Mộng Nghiên, nhanh chóng đi theo.
Khi khoảng cách giữa bọn họ và Hạ Mộng Nghiên đã xa, bọn họ mới run rẩy nói với Trần Giang Dã:
“Đệt, anh Dã, anh đã hẹn đấu với cậu ta rồi à?”
“Anh, em khuyên anh một câu, đừng đi, mạng sống quan trọng hơn!”
“Anh, thật đấy, Hạ Mộng Nghiên là người có m.á.u mặt, anh không thể trêu vào đâu!”
Trần Giang Dã chỉ cười nhạt: “Chẳng có ai mà Trần Giang Dã tôi không thể trêu vào."
Nghe xong, đám người bọn họ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, vẻ mặt biến hóa liên hồi, khó nói nên lời.
Cuối cùng, vẫn là Từ Dương vẫn kiên trì khuyên nhủ:
"Anh, em biết anh đẹp trai, nhưng lúc này chúng ta thật sự không cần cố tỏ ra đẹp trai đâu."
Nhiều lời cũng vô ích, Trần Giang Dã không tiếp tục lên tiếng, chỉ cười cho qua.
Từ Dương thật sự rất biết cách nhìn mặt đoán ý, khéo léo chuyển hướng sang các vấn đề khác, không nhắc lại chuyện này nữa.
Sau khi ăn cơm xong, vài người hẹn nhau đi chơi bóng rổ.
Sân bóng rổ nằm ngay bên ngoài căn tin, rất nhiều nữ sinh nhìn thấy Trần Giang Dã đang chơi bóng, lập tức đi không nổi nữa, đứng ở ven đường nhìn anh chơi bóng.
Lúc Tân Nguyệt ra khỏi căn tin giáo viên, cô thấy cảnh tượng này - -
Trên sân bóng rổ, rất nhiều nữ sinh vây quanh, hơi nóng bốc lên như sương mù mùa đông. Trần Giang Dã mặc áo ngắn tay màu trắng, lướt qua từng người trên sân, tốc độ cực kỳ nhanh, vị trí không ngừng thay đổi, nhưng những gì bạn có thể nhìn thấy chỉ có anh.
Anh mang cảm giác của những ngày tuổi trẻ tươi đẹp, lướt qua thật nhanh như cơn gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô đến đúng lúc, quả bóng rổ vừa vặn truyền tới tay anh. Có người tới ngăn, anh lập tức dùng tay đẩy bóng rổ ra sau lưng, lại xoay người lại, bắt lấy quả bóng ôm ngay bên hông, động tác vừa dứt khoát vừa đẹp mắt.
Sau đó, anh bật nhảy tại chỗ, trực tiếp ném quả bóng vào từ khoảng cách tám, chín mét.
Sức bật đáng kinh ngạc.
Mọi ánh mắt trên sân đều di chuyển theo quả bóng được ném trên không trung.
“Loảng xoảng!”
Quả bóng vẽ một đường parabol đẹp mắt giữa không trung, rơi vào chính giữa rổ.
Từng tiếng hoan hô và la hét chói tai lập tức vang lên trên sân, bất kể là nam hay nữ.
Trần Giang Dã là một sự tồn tại như thế đó.
Dễ dàng khiến mọi người phát cuồng vì anh.
Tân Nguyệt đi trên lối đi nhỏ bên ngoài sân bóng rổ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng cũng nhảy nhót vì anh.
Mà lúc này, cô nhìn thấy chàng thiếu niên hăng hái trên sân bóng rổ kia ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua sương mù mùa đông và đám đông đang sôi sục, nhìn thẳng về phía cô.
Khoảnh khắc anh nhìn cô, cảm xúc trong cô rất khó hình dung, như thể giữa thế giới ồn ào náo nhiệt mà phức tạp này, cho dù cách núi, hay là cách biển, anh đều sẽ vượt qua mọi trở ngại, nhìn về phía cô.
Cũng chỉ nhìn về phía cô.
Tân Nguyệt muốn dừng lại để nhìn dáng vẻ tỏa sáng của anh khi chơi bóng rổ thêm một lúc, nhưng giáo viên ở ngay bên cạnh, cô không dừng được.
Cô bước từng bước về phía trước, ánh mắt của Trần Giang Dã cũng di chuyển theo từng bước chân cô.
Có người nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy một bóng người thoáng qua.
“Anh Dã, đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục thôi.”
“Ừ.”
Bọn họ tiếp tục chơi bóng rổ, còn Tân Nguyệt thì đi cùng các giáo viên trở lại tòa nhà giảng dạy.
Sau khi đến văn phòng lấy thuốc bột phòng ngừa cảm cúm, Tân Nguyệt trở lại chỗ ngồi, lấy vở ra làm bài tập giáo viên giao hôm nay.
Bây giờ vẫn chưa có ai về lớp, Tân Nguyệt không biết có phải do trong lớp không có ai không mà không khí se se lạnh. Cô ngồi chưa được bao lâu, cảm thấy người mình cũng bắt đầu lạnh run, như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đầu cũng hơi choáng váng.
Làm ơn đừng sốt.
Nghĩ như vậy, cô lấy thuốc bột hòa tan ra uống.
Thuốc cảm nóng hổi chảy vào dạ dày, cơ thể lập tức ấm lên, có lẽ do tâm lý, Tân Nguyệt cảm giác đầu không còn choáng váng nữa nên tiếp tục làm bài. Nhưng không lâu sau, cô lại cảm thấy có luồng khí lạnh lan lên từ lưng, chân cũng lạnh như băng.