Tân Nguyệt sờ trán của mình, không tính là nóng, cũng không chóng mặt, cô đoán có lẽ là do lúc này bị ngấm nước lạnh nên hơi lạnh chưa tan hết.
Cô hít sâu một hơi, cuộn chân lại, cắn chặt răng vùi đầu làm bài tập, nghĩ nếu thật sự không ổn thì cô sẽ đi tìm cô Hà xin thuốc hạ sốt.
Những trường học ở thị trấn nhỏ như thế này, hầu hết đều không có phòng y tế, chỉ có những giáo viên tận tâm mới mua một số loại thuốc thông dụng để dự phòng.
Hôm nay đúng là trời rất lạnh, Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu đều lạnh cóng, trở về ký túc xá ngâm chân.
Nhiệt độ không khí quá thấp, nước nóng trong chậu chưa được bao lâu đã lạnh, Lưu Linh lấy đôi dép lạnh dưới gầm giường ra, chuẩn bị đi đổi một chậu nước khác, kết quả vì dép lạnh hơi trơn, cô ta đột nhiên lảo đảo trượt ngã, nước trong chậu hắt thẳng về phía trước, mà trước mặt cô ta chính là giường của Tân Nguyệt.
Cũng may, nước cũng không có giội quá xa, chỉ có một phần nhỏ giội tới giường Tân Nguyệt.
Trịnh Miểu Miểu ngồi trên giường Hồ Tư Vũ, nghe thấy tiếng động thì ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nước đổ đầy sàn, một góc nhỏ trên giường Tân Nguyệt bị ướt.
"May mà cậu không làm ướt giường của cậu ta nhiều, nếu không, tối nay không khô được, cậu ta trở về chắc chắn sẽ tính sổ với cậu."
Vừa nói xong, cô ta và Lưu Linh vừa đứng dậy từ mặt đất như đồng thời nghĩ đến một chuyện, cả hai đều ngẩn người.
Hôm qua bọn họ còn đang suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Tân Nguyệt nổi giận với bọn họ, sau đó quay video đăng lên mạng. Bọn họ đã thảo luận nửa ngày ở căn tin, còn chưa đưa ra phương án cuối cùng, bạn trai Hồ Tư Vũ đã gửi wechat tới, nói rằng tất cả video của Tân Nguyệt đều bị hạn chế hiển thị, bọn họ tức giận đến mức không ăn hết đồ mà quay về phòng luôn.
“Chán thật.”
Trịnh Miểu Miểu biết Lưu Linh cũng nghĩ giống cô ta, không phải chuyện này có thể khiến Tân Nguyệt nổi giận bọn họ sao? Nhưng giờ bọn họ đã không còn ý định làm chuyện này nữa.
Cô ta thở dài: "Giá mà video của cậu ta bị hạn chế muộn một chút thì tốt rồi, chúng ta đổ nước lên giường cậu ta, cậu ta trở về chắc chắn sẽ nổi giận với chúng ta, chúng ta còn có thể đổ chuyện này cho đám người Hạ Mộng Nghiên kia, chắc chắn cậu ta không dám chạy đi hỏi đám Hạ Mộng Nghiên."
Không ngờ Lưu Linh lại nói: "Bây giờ cũng có thể."
Trịnh Miểu Miểu ngơ ngác: "Không phải video về cậu ta đều bị hạn chế rồi sao?”
Lưu Linh ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đột nhiên nở nụ cười: "Chúng ta chờ kỳ nghỉ đông rồi đăng lên không được sao?"
Trịnh Miểu Miểu hiểu ý cô ta.
“Đúng rồi!”
Tuy bây giờ video của Tân Nguyệt bị hạn chế, nhưng không có nghĩa là hai tháng sau vẫn bị hạn chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ hoàn toàn không biết rằng nguyên nhân thật sự khiến video của Tân Nguyệt bị hạn chế hiển thị là do Trần Giang Dã thao túng đằng sau, còn tưởng cô bị mấy công ty quản lý người nổi tiếng liên hợp phong sát như lời đồn.
"Chờ qua đợt này, chỉ cần không đề cập đến những chủ đề đó, thì chắc chắn sẽ không bị phong sát nữa. Đến lúc đó chúng ta tung video này ra ngoài, cho dù những công ty quản lý người nổi tiếng nhìn thấy, chắc cũng sẽ không phong sát nữa, video chúng ta quay cũng không phải là để thu hút người hâm mộ cho cậu ta."
“Đúng vậy!”
Vẻ mặt Lưu Linh hưng phấn, cô ta nói, "Hơn nữa, loại video này chắc chắn sẽ càng hot!"
Con người mà, thích xem nhất là người quyền cao chức trọng rơi từ trên nấc thang cao chót vót xuống, người gia tài bạc triệu lưu lạc đầu đường, người khoác trên mình hình tượng không nhiễm một hạt bụi sụp đổ…
Thế gian đều khổ, cho nên bọn họ muốn những người mà bọn họ ngước nhìn cũng phải rơi xuống, tất cả đều rơi xuống, rơi xuống bùn lầy cùng bọn họ.
Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu lập tức ăn ý, ra ngoài múc một chậu nước đổ lên giường Tân Nguyệt.
Chỉ trong chốc lát, Trịnh Miểu Miểu đã nghĩ ra lý do thoái thác khi Hà Tình hỏi.
"Chỉ cần nói rằng, chúng ta là sợ Tân Nguyệt đánh chúng ta nên mới quay video. Dù sao Tân Nguyệt rất sợ ống kính, chúng ta quay xong cũng không định đăng lên mạng, chỉ gửi cho một hai người bạn, ai ngờ lại bị truyền ra."
“Mẹ kiếp!”
Lưu Linh kích động dùng sức lắc bả vai Trịnh Miểu Miểu: "Trịnh Miểu Miểu, cậu con mẹ nó đúng là một thiên tài!
Trịnh Miểu Miểu đắc ý nhướng mày: "Mình đã nói mình sẽ không làm hỏng việc ở thời điểm quan trọng rồi mà."
“Cậu thật trâu bò.”
“Đi, đi nói với Tư Vũ.”
Hai người kích động ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một vũng nước trên mặt đất, cùng chăn và đệm giường đang không ngừng nhỏ giọt.
*
Tân Nguyệt ở lớp học không hề hay biết giường mình bị đổ nước, còn đang nghĩ hôm nay trở về sẽ mặc quần áo dày, đắp chăn lên, trùm đầu ngủ một giấc cho mồ hôi được tiết ra.
Buổi tối, sau tiết học thứ hai, cô xác nhận mình bị sốt, mặc dù có thể chỉ là sốt nhẹ, cho nên trán không quá nóng, nhưng cơ thể lạnh lẽo vô cùng, đầu óc choáng váng nặng nề, nhưng vẫn còn tỉnh táo để tiếp tục học xong tiết tự học tối. Bài tập hôm nay khá nhiều, cô không muốn vì làm bài tập về nhà mà chậm tiến độ ôn tập của mình.
Cho nên, sau giờ tự học tối, cô mới tìm Hà Tình xin thuốc hạ sốt.