Cảm Nắng

Chương 153



Hà Tình rất lo lắng cho cô, nhưng nhìn sắc mặt cô vẫn ổn, nghĩ chắc là chỉ sốt nhẹ, uống thuốc hạ sốt là được. Cũng bởi vì sắc mặt cô tốt nên không ai phát hiện ra cô không khỏe trong bốn tiết học tối nay.

Không biết vì cố gắng chống đỡ quá lâu hay nào, sau khi ra khỏi lớp và bị gió lạnh thổi qua, Tân Nguyệt đột nhiên cảm giác cả người mình như sắp lảo đảo.

Cô cắn chặt răng, không để Hà Tình nhận ra sự bất thường.

Trên đường, Hà Tình nói con trai cô ấy cũng bị cảm sốt, cho nên Tân Nguyệt kiên quyết bảo cô ấy đưa mình đến cửa ký túc xá là được, cô tự mình lên lầu.

Nghĩ đến việc về phòng là ngủ ngay, Tân Nguyệt không mang cặp sách, chỉ cầm ly nước.

Vừa vào phòng ngủ, cô phát hiện lần đầu tiên ba người còn lại trong phòng trở về ký túc xá trước mình, điều này khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ cô rất không thoải mái, không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc và đi ngủ. Cô lập tức đi thằng đến máy nước bên cạnh để lấy nước.

Sau khi uống thuốc, cô kéo cơ thể sắp không chống đỡ nổi đi về phía giường mình.

Tuy nhiên, ngay khi cô ngồi xuống, lòng bàn tay chống trên giường cảm nhận được sự lạnh lẽo và ẩm ướt.

Sự lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay lên đến đại não khiến Tân Nguyệt ngay lập tức tỉnh táo.

Cô mở to mắt nhìn xuống, thấy một mảng nước lớn đọng trên ga giường và chăn.

Lửa giận bùng phát ngay lập tức, cô quay đầu nhìn về phía những người vốn sẽ không xuất hiện trong phòng lúc này, trong lòng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, nhất là khi nhìn thấy một chiếc điện thoại được đặt ở trong giỏ treo, chỉ lộ camera đen kịt.

Cô đứng dậy đi qua, rút điện thoại đó ra, ấn nút khóa màn hình rồi ném lên giường Hồ Tư Vũ, trực tiếp ném vào mặt cô ta.

“A!”

Hồ Tư Vũ bị ném trúng, kêu lên một tiếng.

“Tân Nguyệt mày điên rồi?!”

Hồ Tư Vũ ôm mặt hét lên với cô.

Tân Nguyệt cười lạnh: "Tôi bị cận chưa đến một độ, không mù đâu."

Cô nhìn về phía hai người còn lại trong phòng, chỉ vào giường của mình, chất vấn: "Ai làm?”

Khi hỏi câu này, cô nhìn chằm chằm Trịnh Miểu Miểu. Mặc dù Trịnh Miểu Miểu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng bị cô dọa đến mức không dám nói chuyện, chỉ có thể nhìn về phía Lưu Linh, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

“Là bọn Hạ Mộng Nghiên làm, sao cậu lại tức giận với bọn tôi?”

Lưu Linh khó chịu nói: "Cậu biết bọn họ xấu xa cỡ nào mà, cậu ta uy h**p bọn tôi, không cho bọn tôi nói với cậu, bọn tôi biết làm sao."

“Hạ Mộng Nghiên?”

Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lưu Linh, hừ lạnh một tiếng: "Vậy các cậu có dám cùng tôi đi xem camera không? Xem Hạ Mộng Nghiên có tới không?”

Nghe cô nói vậy, Lưu Linh và hai người khác đều bất ngờ, họ đã quên mất việc có camera giám sát ở chỗ dì quản lý ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, đáy mắt Tân Nguyệt lạnh lẽo hơn, cô xoay người đi về phía ban công.

Phòng ngủ của bọn họ có một vòi nước bị rò rỉ, để tránh lãng phí nước, họ lấy một cái chậu lớn để hứng và dùng nó để rửa gạch.

Lúc này nước đã đầy một chậu lớn, Tân Nguyệt bưng chậu nước kia lên, ba người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, cô nhanh tay nâng chậu lên giội về phía giường của họ, nhân tiện còn giội luôn cả ba người.

Những tiếng thét chói tai lập tức vang lên trong phòng.

“Tân Nguyệt, mày con mẹ nó điên rồi!”

“Đ* mẹ mày, mày là con mụ điên!”

Lưu Linh và Hồ Tư Vũ vừa c** đ* vừa mắng.

Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn họ: "Lúc mấy người làm ướt giường tôi thì nên nghĩ đến hậu quả này."

"Bọn tao đã nói không phải chúng tao làm!"

“Vậy sao các người không dám theo tôi đi xem camera?”

“Chuyện gì vậy?”

Dì quản lý ký túc xá nghe được tiếng động, chạy tới.

Nhìn thấy dì quản lý ký túc xá, Lưu Linh lập tức khóc lóc chạy về phía bà ta: "Dì nhỏ, cậu ta giội nước lên bọn cháu."

Tân Nguyệt luôn biết rằng dì quản lý ở tầng này là họ hàng thân thích của Lưu Linh, cho nên bà ta mới dung túng cho bọn họ ầm ĩ suốt đêm.

Dì quản lý ký túc xá nước, nhìn thấy sàn nhà đầy nước và mấy người bị ướt sũng, lập tức mắng Tân Nguyệt: "Cháu bị bệnh à! Mùa đông lạnh thế này mà lại tạt nước vào người khác, thật thiếu đạo đức!”

Tân Nguyệt chỉ vào vết nước đọng trên giường, mặt không đổi sắc, cô nói: "Là họ giội trước, chẳng qua cháu chỉ trả lại cho bọn họ thôi."

Dì quản lý nghe vậy, quay đầu nhìn Lưu Linh một cái, thấy ánh mắt cô ta né tránh, cũng tự hiểu ra Tân Nguyệt đang nói sự thật.

Bà ta lườm Lưu Linh một cái, sau đó chỉ vào từng người trong phòng ngủ mà quát: "Đều là học sinh lớp mười hai cả rồi, còn tưởng mình mới mấy tuổi sao? Lớn thế này rồi mà còn làm như vậy! Mấy đứa có thấy xấu hổ không?”

“Tôi nói cho các cháu biết.”

Bà ta chỉ vào từng người: "Lần này coi như xong, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ báo với chủ nhiệm lớp của các cháu!"

Nghe đến đây, Tân Nguyệt cười lạnh một tiếng trong lòng.

Việc này nói lớn thì không lớn, không đánh nhau, cũng không ai bị thương, nhưng tính chất còn nghiêm trọng hơn cả đánh nhau, mà dì quản lý ký túc xá lại bỏ qua như vậy. Nếu là người khác làm, sợ là không nói hai lời mà gọi ngay cho chủ nhiệm lớp.

Thật không hổ là thân thích của Lưu Linh.