Cảm Nắng

Chương 159



Khi cô chuẩn bị nhảy, đột nhiên, cô cảm thấy hai chân bị một bàn tay nắm. Dù biết đó là Trần Giang Dã, cô vẫn sợ tới mức túm chặt bờ tường.

“Buông tay." Trần Giang Dã ngẩng đầu nhìn bàn tay đang bám chặt bờ tường của cô.

Tân Nguyệt bĩu môi, do dự một lát vẫn buông lỏng tay, sau đó eo cô bị anh ôm lấy, Trần Giang Dã nhẹ nhàng đặt cô xuống đất như ôm một đứa trẻ.

Lúc này, bên ngoài trường học, đường phố vắng lặng không một tiếng động, đèn đường vẫn sáng, ánh sáng màu da cam chiếu xuống, bao phủ lên người, khiến người ta vô cớ cảm thấy ấm áp.

Một chiếc xe tải từ xa chạy tới, phá vỡ sự yên tĩnh này, lại ầm ầm rời đi.

Bóng dáng xe tải lướt qua hai người đứng bên bức tường, che khuất tầm mắt trong chốc lát. Khi đường phố không người lại hiện ra trước mắt, Trần Giang Dã buông Tân Nguyệt ra và đứng thẳng dậy.

“Xác định là quán net? Không đi bệnh viện?”

Tân Nguyệt gật đầu: "Sốt nhẹ thôi, không cần phải đi bệnh viện.”

“Vậy thì quán net.”

Trần Giang Dã lấy điện thoại ra: "Biết quán net ở đâu không?”

"Tôi chỉ biết hai chỗ, mà hơi xa."

Mặc dù Tân Nguyệt đã sống ở đây nhiều năm, nhưng cô rất ít khi dạo phố, những con phố quen thuộc chỉ có một hai con đường.

Có lẽ Trần Giang Dã đoán được, cho nên trước tiên anh lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ tìm kiếm tiệm net gần đó.

“Đi thôi.”

Anh liếc qua một lần đã nhớ rõ đường.

Tân Nguyệt đi theo anh, sóng vai cùng anh đi trên đường phố yên tĩnh.

Phía trước trường Trung học Đan Hồ là một con đường nhựa dài vô tận. Đi được hơn mười mét, Tân Nguyệt quay đầu nhìn ngôi trường phía sau xa dần, trong đầu hiện lên cảnh bọn họ vừa trèo qua ban công rồi trèo tường ra ngoài, trong lòng như bị thứ gì đó kéo nhẹ, bởi vì cô đang nghĩ:

Bọn họ lợi dụng đêm tối để trốn đi... Giống như cuộc bỏ trốn.

Bỏ trốn.

Hai từ này hiện lên trong đầu, trái tim Tân Nguyệt chợt đập chậm một nhịp, khuôn mặt chợt nóng lên, cô vội vàng quay đầu đi, cúi đầu không cho Trần Giang Dã nhìn thấy. Cũng may bên ngoài gió lớn, gió lạnh liên tục thổi vào mặt, không bao lâu nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống.

Gió thật sự quá lớn, Tân Nguyệt không biết do phát sốt hay là do thuốc mà cô cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, bước đi của cô bắt đầu không vững, như thể một cơn gió lớn hơn thổi qua là có thể thổi ngã cô, cô đi rất khó khăn. Thật không may là chính phủ không cho phép các quán net mở trên đường Dục Tài, cũng chính là con đường ngựa cực dài mà bọn họ đang đi.

Đi được nửa đường, Tân Nguyệt thật sự không đi nổi nữa, đầu cô như bị gió thổi bay, vừa choáng váng vừa căng tức. Cô thật sự cảm thấy nếu đi thêm vài bước nữa thì cô sẽ ngã xuống mất.

Trần Giang Dã nhận thấy cô đi càng lúc càng chậm, nên đã dừng lại.

“Đi không nổi nữa à?" Anh hỏi.

“Ừ.”

Tân Nguyệt cũng không ra vẻ mạnh mẽ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã theo thói quen hơi ngửa đầu, cụp mắt nhìn cô: "Ôm hay cõng, em chọn đi."

Trái tim Tân Nguyệt chợt căng thẳng.

Mặc dù hôm nay bọn họ đã tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, nhưng khi cô nghe được câu hỏi này, trái tim vẫn đập thình thịch liên hồi.

“Cõng.”

Cô không do dự lâu, nhưng giọng nói rất thấp.

Trần Giang Dã rất tự nhiên ngồi xổm xuống.

“Lên đi.”

Anh nói một cách tự nhiên, như thể bọn họ đã yêu nhau rất lâu rồi, không cần câu nệ.

Tân Nguyệt không thể thoải mái như anh. Khi đối mặt với anh, cô luôn khó có thể kiềm chế.

Cô hít sâu một hơi, hơi căng thẳng vươn tay ôm cổ anh, nghiêng người dựa vào lưng anh. Trần Giang Dã đỡ lấy chân cô, nhẹ nhàng cõng cô đứng dậy.

Gió vẫn rất lớn như trước, nhưng anh đã che chắn toàn bộ cho cô, chỉ có vài luồng gió nhỏ thổi tới, mang theo mùi hương thoang thoảng trên người anh.

Hơi thở của Tân Nguyệt yếu ớt, nhưng trái tim thì đập dữ dội.

Có vẻ như không có một mình trái tim cô đập dữ dội, vì dựa vào lưng anh, Tân Nguyệt có thể nghe được tiếng tim đập của anh, thình thịch, thình thịch, vừa trầm vừa nặng.

Vậy…

Trấn Giang Dã, anh có nghe thấy không?

Tim em đập nhanh là vì anh đó.

Hai tay ôm lấy cổ anh bất giác siết chặt, cổ tay lướt qua làn da anh.

Cô không nhận ra điều đó, mà chỉ dán lỗ tai lên lưng anh, nghe tiếng trái tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, giống như đáp lại cô —-

Anh nghe thấy rồi.

Có một số việc, bọn họ vốn đã hiểu rõ từ lâu, cho nên cô cũng không ngại bị anh nghe thấy tiếng tim mình đập, hơn nữa đêm nay cô đang bị bệnh, anh sẽ nhường nhịn cô.

Nụ cười lộ ra trên môi, Tân Nguyệt không hề e dè tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của Trần Giang Dã, cảm nhận được độ ấm từ lớp vải quần áo của anh.

Anh thật ấm áp, chỉ dựa vào anh như thế này, không bao lâu cô đã cảm thấy toàn thân ấm áp.

Điều này khiến cô không nén nổi tình cảm, khẽ dịu dịu vào lưng anh, giống như một con mèo.

Hành động này của cô khiến Trần Giang Dã vốn đang cõng cô chầm chậm rảo bước bỗng dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục đi về phía trước, khóe môi nở một nụ cười.

Đêm đông này chắc chắn rất lạnh, gió thổi thấu xương, nhưng tình yêu của chàng trai mãi mãi nóng bỏng.