Cảm Nắng

Chương 160



Gió đêm đông lạnh thấu xương, cây long não bên đường bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.

Chàng trai mặc áo khoác bomber mỏng màu xanh ô liu cõng một cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng đi qua con đường dài, ánh đèn đường màu cam chiếu lên người bọn họ, lặng lẽ chảy xuôi.

Con phố dài tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng đến một ngã rẽ, chàng trai tiếp tục cõng cô gái đi về phía trước, rẽ qua mấy ngã, lại xuyên qua hai con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một quán net.

“Đến rồi.”

Trần Giang Dã nhẹ nhàng lắc Tân Nguyệt trên lưng.

Tân Nguyệt mở đôi mắt nhập nhèm ra, cô đã ngủ thiếp đi trên lưng anh.

Trần Giang Dã nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, khẽ cười.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, lúc này cô để lộ vẻ ngây thơ, giống như một đứa bé mới vừa tỉnh ngủ, khiến người ta rất muốn nhéo khuôn mặt ửng đỏ mới tỉnh ngủ của cô.

Một tiếng cười khe khẽ phát ra từ đôi môi mỏng của anh: "Lau miệng sạch sẽ đi."

Nghe thấy vậy, Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, vội vàng giơ tay lau miệng, lại phát hiện, cô không hề ch** n**c miếng.

Cái tên Trần Giang Dã c.h.ế.t tiệt này.

Cô ngẩng đầu định lườm Trần Giang Dã một cái, nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu lên, một cái mũ đã trùm xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô, khiến cô phải cố gắng ngước lên mới có thể nhìn thấy Trần Giang Dã.

Vừa rồi gió trên đường quá lớn, cô đã cởi mũ lưỡi trai ra cầm trong tay, đội chiếc mũ của áo đồng phục lên đầu. Về phần vì sao mũ lại tới tay Trần Giang Dã, có lẽ lúc cô ngủ, mũ rơi xuống được anh cầm lấy.

Tân Nguyệt bĩu môi, quơ quơ chân nói: "Thả tôi xuống.”

Trần Giang Dã hơi ngồi xổm xuống, đặt cô xuống đất.

Chân Tân Nguyệt hơi tê, hơi đứng không vững sau khi đặt chân xuống, cô đưa tay bắt lấy cánh tay Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã đứng yên, chờ cô lấy lại thăng bằng, chỉ nghiêng đầu nói với cô: "Cởi đồng phục ra, ai con mẹ nó lại mặc đồng phục đến quán net."

“Ồ.”

Tân Nguyệt cởi đồng phục khoác lên tay, giẫm mạnh bàn chân còn hơi tê dại, rồi nói: "Đi vào thôi."

Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt đến quán net, không biết phải làm gì, nhưng cũng không sao, đi theo Trần Giang Dã là được.

Trần Giang Dã đi trước, cô đè thấp vành mũ theo sau.

Quán net này mới mở, điều kiện không thể so sánh với quán net ở Thượng Hải, nhưng ở thị trấn nhỏ này thì coi như tốt lắm rồi, bởi vì mới mở nên mùi lạ cũng không nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã đi tới quầy, lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho nhân viên trông quán: "Tôi lấy một phòng riêng, phòng lớn nhất."

Tân Nguyệt kinh ngạc, ngước mắt ngạc nhiên nhìn Trần Giang Dã.

Thuê phòng riêng… Thì có khác gì thuê phòng khách sạn đâu, vẫn là cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Cổ họng Tân Nguyệt chợt khô khốc, cô nuốt nước bọt, tay nhét trong túi nắm chặt vì căng thẳng, toàn thân cũng không khống chế được bắt đầu nóng lên.

Trước khi Trần Giang Dã đến, Tân Nguyệt chưa bao giờ biết mình lại dễ xấu hổ như vậy. Trước đây, không phải không có chàng trai nào trêu chọc cô, nhưng đối diện với những chàng trai đó, cô chẳng những không đỏ mặt, tim không đập nhanh, mà chỉ chưa cảm thấy buồn nôn đã là khá lắm rồi.

“Đã xong, tôi dẫn hai người qua đó.”

Nhân viên trông quán trả lại chứng minh thư cho Trần Giang Dã.

Hai người đi theo nhân viên trông quán một đoạn không quá xa.

Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã vẫn ngắm nghía chứng minh thư trên tay mà không nhét ngay vào túi, không nhịn được hỏi anh: "Anh luôn mang chứng minh thư bên người à?"

Trần Giang Dã ừ một tiếng.

Học sinh trung học ai lại thường xuyên mang chứng minh thư bên người, có mấy khi cần dùng đâu.

“Anh mang theo bên người làm gì?" Tân Nguyệt lại hỏi.

Đôi đồng tử của Trần Giang Dã trượt về đuôi mắt, ánh mắt nhìn cô có phần sâu xa, một lát sau anh mới nói:

“Đề phòng trường hợp cần thuê phòng.”

Tân Nguyệt bị câu nói của anh khiến đồng tử cô chợt co rú lại, khuôn mặt vốn hơi phiếm hồng giờ lại càng đỏ hơn.

Cô vội cúi đầu, để vành mũ che mặt.

“Phòng này.”

Lúc này nhân viên trông quán đã dẫn bọn họ tới cửa phòng riêng, đẩy cửa ra cho bọn họ nhìn một chút, bên trong có tám cái máy tính và tám cái ghế eSport, bên cạnh còn có một chiếc ghế sô pha đủ cho bốn, năm người ngồi.

“Cần gì thì gọi tôi.”

Nhân viên trông quán nói xong, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai người, do dự một lát vẫn nhắc nhở: "Hai người đừng làm gì xằng bậy đấy nhé."

Anh ta không nói thì không sao, vừa nói, đến cả cổ Tân Nguyệt cũng đỏ bừng.

Trần Giang Dã không trả lời nhân viên, chỉ cười, sau đó kéo Tân Nguyệt, người như mới vớt ra từ trong nước sôi, vào phòng.