Vừa vào cửa, Tân Nguyệt lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, Trần Giang Dã đè cô trên cửa giống như quăng cô lên giường ở trong khách sạn ngày hôm đó.
“Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh.
Trong lòng Tân Nguyệt cũng vang lên một tiếng “Rầm" nặng nề. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mà người trước mặt dường như đang đợi cô ngẩng đầu - -
Cô đụng phải một đôi mắt hẹp.
Trần Giang Dã đặt một tay lên cửa phía sau cô, ánh sáng từ đèn chùm treo cao chiếu xuống làm bóng dáng cao lớn của anh phủ lên cô, cùng hơi thở lạnh thấu xương trên người anh, bao bọc toàn bộ cơ thể cô.
Cô muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng là cánh cửa đóng chặt, một bên là tường, một bên khác là bàn tay Trần Giang Dã đặt trên cửa, cô hoàn toàn không có chỗ nào để trốn, bị anh cưỡng chế giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này.
“Anh làm gì vậy?”
Cô đành phải hỏi anh, nhưng cổ họng thắt chặt, giọng nói nhỏ nhẹ, không giống như đang chất vấn, mà giống như đang làm nũng.
Nghe được giọng nói của cô, ánh mắt Trần Giang Dã bỗng dưng trầm xuống.
Tân Nguyệt cũng nghe được giọng nói của mình, cô buồn bực cắn môi cúi đầu xuống. Nhưng khi cô vừa nghiêng mặt sang một bên, một bàn tay nóng bóng bóp chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu.
“Mặt đỏ thế? Nghĩ gì vậy?”
Anh cười, tiếng cười trầm trầm vang vọng trong không gian nhỏ hẹp: "Tưởng tôi nói thuê phòng là thuê phòng ngủ với em à?"
Tân Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt dấy lên lửa giận đùng đùng: "Vậy anh thuê với ai?!”
Người này không phải nói anh chưa từng thích ai sao?
Không thích, nhưng từng có tình một đêm à?!
Trần Giang Dã không ngờ cô lại phản ứng như vậy, hơi bất ngờ nhướng mày, nụ cười trên môi càng sâu. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô: "Em sốt sắng cái gì?"
Ánh mắt Tân Nguyệt run lên.
“Ai sốt sắng chứ.”
Hai mắt cô hoảng hốt chớp liên tục, giọng điệu cứng rắn phủ nhận.
“Không sốt sắng à? Được.”
Anh đứng thẳng dậy, ngước cằm nhìn cô, "Vậy tôi không nói.”
Tân Nguyệt siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng càng lớn: "Thích nói hay không, liên quan rắm gì đến tôi."
“Tân Nguyệt, miệng em thật cứng." Anh nói.
Tân Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Có thể cứng bằng anh chắc?”
“Có thể.”
Trần Giang Dã nhếch môi: "Ít nhất nếu nghi ngờ em thuê phòng với người khác, tôi con mẹ nó nhất định sẽ hỏi rõ ràng."
Ánh mắt Tân Nguyệt lại trở nên né tránh, cô quay mặt sang một bên, buồn bực nói: "Tôi thuê phòng với ai thì liên quan gì đến anh?"
"Em con mẹ nó nói lại lần nữa?"
Câu nói này dường như đã chọc giận anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc anh: "Tôi nói, tôi thuê phòng với ai thì liên quan gì đến anh?"
“Rầm!”
Một tiếng đập cửa lại vang lên.
Trần Giang dã đập tay lên cửa, tay kia nắm chặt mặt cô. Anh cúi người xuống, nâng cằm cô lên, nghiến răng nói với cô:
"Lúc trước không lên giường với em, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua như vậy. Một ngày nào đó, tôi sẽ lên giường với em, nhưng tôi có bệnh ưa sạch sẽ, em đã nợ tôi, thì con mẹ nó không được phép phát sinh chuyện gì với thằng khác!"
Anh nói quá thẳng thắn, lửa giận trong mắt Tân Nguyệt lập tức bùng cháy mạnh mẽ.
“Tôi cũng có bệnh ưa sạch sẽ!”
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh nói.
“Em căng tai ra nghe rõ cho tôi.”
Anh nắm chặt mặt cô, cũng bình tĩnh nhìn vào mắt cô, giọng điệu hung dữ: "Ông đây chưa động vào ai hết."
Vẻ mặt Tân Nguyệt hơi khựng lại, hỏi tiếp: "Vậy anh thuê phòng làm gì?
“Lúc không muốn trở về, tôi không ở khách sạn thì ở nhà em chắc?”
Tân Nguyệt hơi sững sờ, như bị chặn họng, vẻ mặt hơi có vài phần đuối lý, nhưng vẫn tức giận.
Ai bảo anh nhất định phải dùng từ dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy.
Càng nghĩ càng giận, cô ngước mắt trừng anh một cái.
Trần Giang Dã hừ một tiếng, buông cô ra.
“Tránh ra.”
Tân Nguyệt cảm thấy anh thật vô lý, chính anh là người đè cô lên cửa, giờ người bảo cô tránh ra cũng là anh.
Cô lại trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn di chuyển sang bên cạnh.
Trần Giang Dã mở cửa.
“Anh đi đâu?”
Thấy anh muốn đi ra ngoài, Tân Nguyệt hỏi.
“Mặc kệ tôi.”
Anh đi ra ngoài. Khi sắp đóng cửa lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, bổ sung thêm một câu: "Ngoan ngoãn ở đây đợi cho tôi."
Nơi này là quán net, tốt xấu lẫn lộn, Tân Nguyệt cũng không dám chạy lung tung.
Cửa bị đóng lại, Tân Nguyệt đứng tại chỗ một lúc rồi quay đầu đánh giá căn phòng này, bàn máy tính và sô pha đều mới, trông khá sạch sẽ.
Cô đi tới ngồi xuống sô pha.
Nhìn chiếc sô pha rất lớn này, cô mới biết vì sao Trần Giang Dã lại lấy phòng lớn nhất, có lẽ chỉ có phòng lớn mới có loại sô pha mà người nằm xuống sẽ không cảm thấy chật chội này.
Nhưng chỉ có một chiếc sô pha...