Cảm Nắng

Chương 162



Tâm trạng Tân Nguyệt vừa yên tĩnh lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Lúc này, Trần Giang Dã đến quầy, không nói hai lời mà lấy hẳn mấy trăm tệ đặt trước mặt nhân viên trông quán, sau đó mới mở miệng: "Làm phiền cho tôi một cái chăn, cái mới."

Lúc Tân Nguyệt đang suy nghĩ một cái sô pha làm sao ngủ hai người, Trần Giang Dã cầm chăn đi vào.

Anh ném chăn cho cô, sau đó tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế eSport, quay lại nhìn cô.

"Đắp đi, chăn mới."

Phần th*n d*** của cô bị tấm chăn ném qua che khuất, Trần Giang Dã không nhìn thấy hai tay cô đang siết lại vì một cảm xúc nào đó.

Đây là một tấm chăn đơn.

Tân Nguyệt cúi đầu nhìn tấm chăn một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Dã: "Còn anh?”

“Tôi không cần.”

“Vậy anh ngủ kiểu gì? Mùa đông không đắp chăn sẽ bị cảm.”

Trần Giang Dã trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Không ngủ.”

Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Không ngủ sao được?”

“Cả đêm không ngủ cũng không c.h.ế.t được.”

Trần Giang Dã vẫn không có biểu cảm gì, chỉ dựa vào ghế nhìn cô.

Tân Nguyệt cũng nhìn anh, không biết nên nói gì.

Có lẽ cô biết vì sao anh không ngủ. Đây là quán net, có đủ loại người, không thể không cảnh giác được. Nếu cả hai người đều ngủ thiếp đi, có người lén lút vào làm gì đó thì sẽ chẳng có ai biết được.

Sớm biết vậy đã nói đi khách sạn cho rồi.

Cô thở dài trong lòng.

“Thất thần làm gì? Có ngủ hay không?”

Giọng của Trần Giang Dã hơi giả vờ lạnh lùng: "Tôi con mẹ nó cực nhọc đưa em ra ngoài như vậy, đừng nói với tôi em lại không muốn ngủ đấy."

Tân Nguyệt biết anh cố ý chọc giận mình, bất đắc dĩ nói: "Ngủ.”

Cô quấn chăn nằm xuống.

Từ nhỏ, cô đã thích ngủ nghiêng, nếu không sẽ ngủ không được. Sau khi nằm xuống, cô nghiêng người vào trong, cũng không thể ngủ quay mặt về phía anh được.

Hai người đều không nói gì nữa, căn phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh từ lỗ thông gió của điều hòa thổi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều hòa bật chế độ sưởi, nhiệt độ hình như hơi cao, ngay cả hô hấp cũng nóng lên.

Mặc dù không nghe được âm thanh của người kia, cũng không nhìn thấy anh, nhưng Tân Nguyệt biết anh đang ở đó, cũng biết anh đang nhìn cô, vì vậy trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, không giống như cảm giác buồn ngủ, mà lại giống như di chứng của việc mất ngủ cả đêm vì nhớ anh.

Trong không gian chỉ thuộc về hai người bọn họ, Tân Nguyệt cho rằng cô sẽ rất khó ngủ, nhưng có lẽ do hệ thống sưởi quá tốt, khiến đầu óc người ta mơ màng, cộng thêm tác dụng của thuốc và những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, cô đã rơi vào giấc mơ trước khi thoát khỏi cảm giác hồi hộp trong lòng.

Cô luôn có thói ngủ nghiêng về bên phải, cho dù cơ thể phải điều chỉnh tư thế do nằm nghiêng lâu, cô cũng chỉ nằm thẳng một chút rồi lại nghiêng sang bên phải. Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay cô lại ngủ nghiêng về bên trái, hướng về phía Trần Giang Dã, người đang lẳng lặng nhìn cô.

Quyển sách tâm lý mà Trần Giang Dã tiện tay lật xem năm đó còn có một câu như thế này - -

Khi bạn thích một người, không chỉ ánh mắt sẽ theo thói quen nhìn về phía người đó, mà cơ thể bạn cũng sẽ vô thức tới gần người đó, nghiêng về phía người đó.

Cô không chỉ nghiêng về phía anh, mà còn gọi tên anh trong lúc ngủ.

“Trần Giang Dã…”

Giọng nói nhỏ nhẹ, thì thào nói mớ.

Nhưng người trong phòng đã nghe thấy.

Nghe thấy tên mình nỉ non bên tai, trái tim Trần Giang Dã bỗng ngừng đập một nhịp, đôi mắt đen láy trong nháy mắt trở nên trầm hơn.

Ba chữ ngắn ngủi đó, biến mất quá nhanh trong không khí, không thể bắt được, nhưng vẫn để lại dư âm trong lồng n.g.ự.c của anh.

Từng tiếng vang vọng không ngừng.

Anh không thể kiềm chế được nữa, đứng dậy đi về phía cô.

Anh đến trước sô pha, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say, mặt hơi nghiêng áp lên cổ tay mình, lông mi dài và mảnh của cô khẽ run lên, tạo một cái bóng mờ bên cạnh sống mũi tinh xảo, vừa an tĩnh lại xinh đẹp.

Đèn trong phòng chưa tắt, ánh sáng đèn chùm trên đỉnh đầu xuyên qua cổ anh, ánh sáng bị chia cắt rơi vào giữa trán cô. Ánh mắt anh không kiểm soát được nhìn vào nốt ruồi nho nhỏ giữa trán cô.

Câu nói đã từng nghĩ đến nhiều lần một lần nữa lại hiện lên trong đầu anh, kèm theo tiếng vang quanh quẩn.

[Mỗi một nốt ruồi đều là đang nói cho bạn biết, hãy hôn vào đây.]

Ánh mắt anh trầm xuống một chút.

Một lúc lâu sau, anh nghiêng người.

Một nụ hôn cực nhẹ rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán cô gái, giống như sợi lông vũ mềm mại mà tinh tế chạm vào, kéo dài.

Thật lâu sau, anh mới chậm rãi mở mắt, nhìn vào nơi anh đã hôn.

Cuối cùng, anh đã hôn lên nốt ruồi đó - -

Nốt ruồi mà anh nhớ thương đã lâu.