Cảm Nắng

Chương 163



Tân Nguyệt bị ai đó nắm mặt lay tỉnh.

Vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt có lực sát thương rất mạnh của Trần Giang Dã, Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng, cô hoàn toàn không nhớ nổi mình thiếp đi như thế nào.

Cô dụi dụi mắt, chống tay ngồi dậy.

“Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ bốn mươi lăm.”

“Sớm vậy sao?”

"Em muốn để người khác biết em ngủ bên ngoài?"

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, người này lúc nào cũng trông có vẻ thờ ơ, nhưng chuyện gì cũng suy nghĩ cẩn thận chu đáo.

Chàng trai như vậy thật sự rất quyến rũ.

Cô không nói gì, Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, rồi thấy mặt cô lại đỏ bừng lên, anh hỏi: "Vẫn còn sốt sao?"

Tân Nguyệt hoàn hồn, lắc đầu, không cảm thấy đau đầu khi lắc đầu nữa.

“Chắc là hết rồi.”

Cô vừa dứt lời, một bàn tay đưa tới, đặt lên trán cô.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh dường như luôn rất cao, Tân Nguyệt có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh, điều đó chứng minh nhiệt độ trên tay anh nóng hơn trán cô.

Một lát sau, anh bỏ tay ra.

Tân Nguyệt cho rằng đo nhiệt độ kiểu này là xong, nhưng một giây sau, cô lại thấy anh nghiêng người đến gần.

Cô vô thức muốn tránh, nhưng anh dường như đã đoán trước, một tay vươn tới giữ lấy gáy cô, sau đó tiếp tục tiến tới, đặt trán mình lên trán cô, chóp mũi cũng nhẹ nhàng chạm vào.

Sự tiếp xúc đột ngột này khiến toàn thân Tân Nguyệt căng thẳng, cô nắm chặt chiếc chăn đang đắp lên người, không nhúc nhích, thậm chí không dám chớp mắt, cũng không dám ngước mắt, cứ đờ đẫn nhìn sống mũi thẳng tắp của anh.

Cô nín thở, chỉ cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình, hơi ngứa.

“Chắc là hạ sốt rồi.”

Giọng Trần Giang Dã thản nhiên, anh nói xong thì ngồi thẳng dậy.

Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì vừa rồi cô luôn nín thở, nên lại hít một hơi thật sâu.

Trần Giang Dã thấy nhịp thở của cô, đáy mắt lộ ra ý cười.

“Dậy đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh đứng lên trước.

“Ừ.”

Tân Nguyệt vén chăn lên: "Chăn để ở đâu?”

“Cứ vứt ở đó đi.”

Ra khỏi phòng.

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt vào toilet rửa mặt, sau đó rời khỏi quán net.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, giống như ban đêm.

Hai người sóng vai về trường, lúc này trên đường không có cửa hàng nào mở cửa, những người bán đồ ăn sáng cũng chưa mở quầy, bọn họ chỉ có thể về căn tin ăn sáng.

Đi khoảng hai mươi phút, hai người tới cổng trường.

Trường Trung học Đan Hồ không cho phép vào cổng nếu không mặc đồng phục. Tân Nguyệt vừa ra khỏi quán net đã mặc đồng phục vào, Trần Giang Dã liếc nhìn đồng phục trên người cô.

“Em đi cổng chính đi.”

Nói xong, anh đi sang một bên.

Tân Nguyệt biết anh muốn trèo tường.

Anh không vòng qua sân thể dục bên kia, trực tiếp trèo tường ngay bên cạnh cổng trường, dù sao bây giờ bên ngoài cũng không có ai.

Phía sau bức tường là một khu vườn nhỏ, nếu đi thẳng sẽ đến hội trường.

Tân Nguyệt thấy anh dễ dàng trèo qua tường, vội vàng chạy vào trường, rồi nhanh chóng đi đến lối ra của con đường dẫn đến hội trường.

Từ hội trường đến căn tin có hai con đường, một con đường đi từ phía sau, sẽ đi qua cái ao mà Tân Nguyệt bị đẩy xuống ngày đó, một con đường thì vòng ra, đi theo con đường lớn trải đầy cây xanh từ cổng trường tới căn tin.

Con đường lớn trải đầy cây xanh này phải đi xa hơn một đoạn so với con đường bên ao, nhưng Trần Giang Dã vẫn đi con đường này.

Trần Giang Dã đi dọc theo con đường nhỏ dẫn tới đường lớn có cây xanh được một lúc thì bóng dáng Tân Nguyệt mặc đồng phục màu xanh trắng xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cô đứng dưới cầu vượt, đang đợi anh.

Không ai trong hai người nói rằng sẽ gặp nhau ở đây, anh không biết cô sẽ đợi ở đây, cô cũng không biết anh sẽ chọn con đường này, nhưng bọn họ cứ thế, một người đợi ở đây, một người đi về phía này.

Dường như bọn họ luôn ngầm ăn ý như thế.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, hai người như đều nở nụ cười.

Thời gian kéo dài giữa tầm mắt của hai người, như thể một cảnh tượng trong thời gian và không gian song song đã bị đóng băng mãi mãi trong giây phút này.