Mà Trần Giang Dã của thế giới này không dừng lại quá lâu, anh tiếp tục bước về phía “mặt trăng” của mình.
Tân Nguyệt, trăng non.
Không chỉ tên cô giống mặt trăng, con người cũng giống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại tỏa sáng.
Trần Giang Dã bước tới bên cạnh cô.
Hai người không nói gì, cùng nhau đi về phía căn tin.
Lúc này, căn tin chưa có ai, quầy nhận cơm cũng chưa mở, chỉ có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên ở bên trong qua khung cửa kính, loáng thoáng nghe thấy các đầu bếp nói chuyện.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tìm một chỗ ngồi xuống.
Tân Nguyệt nhìn quầng thâm nặng nề dưới mắt Trần Giang Dã, khẽ hỏi anh: "Anh có muốn ngủ một lát không?”
Trần Giang Dã nhìn cô một cái, sau đó "Ừ" một tiếng.
“Vậy anh ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh.”
Trần Giang Dã khẽ gật đầu, đặt tay lên bàn, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt lại.
Tân Nguyệt ngồi đối diện anh, có thể thoải mái nhìn anh, giống như cách anh nhìn cô khi cô ngủ.
Còn hai mươi phút nữa là đến sáu giờ rưỡi.
Trong thời gian hai mươi phút này, ánh mắt Tân Nguyệt không rời khỏi người Trần Giang Dã, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, không cảm thấy nhàm chán chút nào, thậm chí cảm thấy thời gian hai mươi phút này quá ngắn, không biết sao lại trôi qua nhanh như vậy.
Những người mặc áo đầu bếp màu trắng bắt đầu xuất hiện lác đác phía sau quầy nhận cơm, bưng nồi hấp [*] bốc hơi nghi ngút đi ra.
Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã đến mức ngây ngẩn, cho đến khi bên quầy có người đụng vào cái gì đó gây ra một tiếng vang thật lớn, cô mới hoàn hồn.
Cô đoán Trần Giang Dã cũng nghe thấy tiếng động này, bởi vì anh nhíu mày.
Tân Nguyệt không vội đánh thức anh, nhân lúc bây giờ không có ai, và anh đang nhắm mắt, cô nhẹ nhàng cúi người, tựa cằm vào mu bàn tay, nhìn anh thật kỹ.
Cô không biết tại sao có người sinh ra lại đẹp như vậy, từng đường nét từng ngũ quan trên khuôn mặt đều giống như Thượng Đế tỉ mỉ phác họa.
Cũng chính lúc này, cô mới phát hiện, lông mi của anh thật dài, rất dài. Cũng chỉ tại đôi mắt kia quá sâu thẳm và mê người mới khiến cô không thể chú ý tới hàng mi tuyệt đẹp này.
Rất ít nam sinh có hàng mi dày và dài như vậy, có lẽ chính vì lông mi quá dày này mới làm cho ánh mắt của anh trông sâu sắc như vậy.
Thật sự rất đẹp, khiến người ta nhìn vào mà không kiềm lòng được, muốn đưa tay ra gẩy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt giơ một ngón tay lên, dù không dám gẩy thật, nhưng có thể tới gần một chút cũng tốt.
Cô cẩn thận đưa đầu ngón tay qua, cách lông mi anh chỉ một hai cm mới dừng lại.
Đúng lúc này, Trần Giang Dã mở mắt ra.
Anh cảm thấy có gì đó lóe lên trước mắt mình.
Thoạt nhìn, thứ anh thấy là một ngón trỏ mảnh mai, trắng mịn. Khi anh ngước mắt lên, anh thấy một đôi mắt như chứa đầy sao trời, lại giống ánh mắt của con nai nhỏ trong rừng.
Cô gái đang nằm sát mặt bàn nhìn anh ở khoảng cách gần, dường như muốn dùng ngón tay chạm nhẹ vào anh một cái.
Và bị anh phát hiện rồi.
“Em làm gì vậy?”
Anh nhướng đuôi mắt.
Ngón tay của Tân Nguyệt vươn ra rồi lập tức rụt lại khi anh mở mắt, giờ nó đang nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng không có ích gì, đã bị phát hiện rồi.
Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng cười gượng với anh hai tiếng: "Muốn hỏi anh ăn gì? Tôi đi mua cho.”
Trần Giang Dã cũng không lật tẩy cô, lười biếng gối lên cánh tay nói: "Bánh quẩy và sữa đậu nành.”
“Được, tôi đi mua.”
Nói xong, Tân Nguyệt đứng lên, chạy chậm đến quầy nhận cơm, giống như một con mèo bị một con ch.ó săn lớn dọa sợ tới mức chạy trối chết.
Trần Giang Dã ngước mắt nhìn cô, mí mắt nặng trĩu, rất nặng, nhưng anh không muốn nhắm lại.
Cả đêm không ngủ, hai mắt anh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng sự vui vẻ trong đáy mắt lại nhiều hơn, bóng dáng nhỏ nhắn kia phản chiếu trong con ngươi.
Cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng đang mua bữa sáng cho anh, là sữa đậu nành và bánh quẩy, sự kết hợp hoàn hảo. Sữa đậu nành mới ra lò chắc hẳn rất nóng, cô gái vừa chạm vào ly giấy đựng sữa đậu nành đã bị nóng đến mức vội vàng đưa tay chạm vào tai mình.
Thật đáng yêu.
Có lẽ không muốn anh phải chờ, mặc dù rất nóng, cô vẫn cầm hai cái ly lên, chịu nóng và chạy thật nhanh về phía anh.
Sau khi chạy tới, cô vội vàng đặt sữa đậu nành lên bàn, nóng đến mức vung tay liên tục.
Ánh mắt Trần Giang Dã chứa đầy ý cười, anh chậm rãi ngẩng đầu, lấy tay chống cằm nhìn cô: "Nóng thì chờ một lát, tôi đâu phải sắp c.h.ế.t đói đâu."