“Nhanh một chút, chẳng phải anh ăn xong sẽ có thêm thời gian về lớp ngủ sao?”
Vẻ mặt Trần Giang Dã hơi ngớ ra trong hai giây, sau đó nở nụ cười: "Coi như em còn có lương tâm."
"Tôi lúc nào cũng có lương tâm mà."
Cổ họng Trần Giang Dã lại phát ra một tiếng cười khẽ: "Chỉ có lương tâm thì có ích lợi gì, có thể có chút đầu óc một chút không?"
Tân Nguyệt ngơ ngác: "Sao tôi lại không có đầu óc?”
Cô, Tân Nguyệt, không quyền, không thế, không tiền, cái gì cũng không có, nhưng cô chắc chắn có đầu óc. Cô là người muốn vượt qua điểm chuẩn của Thanh Hoa cơ mà.
"Em chạy nhanh như vậy mua về thì có ích gì."
Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Nóng như vậy, uống được chắc?”
Tân Nguyệt sửng sốt, đúng là cô quên mất điều này.
Sữa đậu nành nóng như vậy, kiểu gì cũng phải chờ nguội mới uống được, không thể nào uống hết ngay được.
". . . "
Tân Nguyệt không nói gì nữa.
Trần Giang Dã cũng không tiếp tục trêu chọc cô, lấy điện thoại trong túi ra ném cho cô: "Tôi ngủ thêm một lát, mười phút sau gọi tôi dậy."
“Được.”
Lúc Trần Giang Dã ném điện thoại tới, màn hình điện thoại đã khóa, nhưng màn hình vẫn sáng, Tân Nguyệt cầm lên nhìn giờ, ánh mắt lại bị thu hút bởi hình nền màn hình khóa.
Hình nền màn hình khóa của anh là một đóa hoa hồng, nhưng không phải hoa hồng được chụp, mà được vẽ ra, cánh hoa cùng thân lá như pha lê sáng long lanh, phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lại đẹp đẽ, rất đẹp.
Nhìn bông hồng đặc biệt này, cô không khỏi nghĩ:
“Là anh vẽ đóa hoa hồng này, đúng không?”
Nếu như không phải, một bức tranh như vậy làm hình nền màn hình khóa cho nam sinh không khỏi có chút kỳ lạ, nhưng cũng có thể là hình nền ngẫu nhiên của điện thoại.
Xuất phát từ sự tò mò, Tân Nguyệt chờ sau khi màn hình tắt lại nhấn nút khóa màn hình lần nữa, nhưng hình nền màn hình khóa vẫn là hình ảnh đó.
Điều này chứng tỏ - -
Đây là hình nền do anh cài.
Đột nhiên, đáy lòng Tân Nguyệt mơ hồ có một cảm giác khó tả.
Tại sao Trần Giang Dã lại dùng bức tranh này làm hình nền màn hình khóa?
Bức tranh này có ý nghĩa ẩn dụ gì không?
Nếu có, liệu nó có liên quan gì đến cô không?
Nhưng…
Có liên quan cũng không quan trọng, cô vẫn luôn tự hào về anh.
Đại thiếu gia Trần của cô, thật sự cũng là đại họa sĩ của cô.
Chờ màn hình tắt, Tân Nguyệt cười khẽ, ngước mắt lên tiếp tục nhìn Trần Giang Dã ngủ.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Tân Nguyệt vốn muốn để anh ngủ thêm một lát, nhưng căn tin bắt đầu có người lục tục đến.
“Trần Giang Dã, dậy nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt đưa tay lắc nhẹ cánh tay anh.
Trần Giang Dã hít sâu một hơi, ngẩng đầu rồi mới từ từ mở mắt.
“Đi thôi.”
Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy sữa đậu nành và bánh quẩy trên bàn.
Bánh quẩy vẫn chưa nguội, sữa đậu nành vẫn còn hơi nóng, vừa đủ.
Hai người vừa ăn vừa đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Trên đường đi.
Trần Giang Dã hỏi Tân Nguyệt: "Em định xử lý mấy người trong phòng của em thế nào?”
“Còn có thể xử lý thế nào? Tố cáo thôi.”
Nghe cô nói hai chữ “tố cáo” vô cùng khí thế, Trần Giang Dã khẽ nhướng mày, sau đó nở nụ cười.
“Ừ, không hổ là Tân Nguyệt.”
Tất cả mọi người đều biết, trong thời học sinh, điều khiến người ta ghét nhất chính là những kẻ thích tố cáo, nhưng có những chuyện nên tố cáo thì phải tố cáo.
Huống chi, Tân Nguyệt chưa bao giờ quan tâm người ta ghét cô hay thích cô. Có lẽ cô còn nghĩ rằng mọi người ghét cô càng tốt, khỏi phải quấy nhiễu sự yên tĩnh của cô.
Lúc đến cửa lớp học, cả hai đã ăn hết bánh quẩy, nhưng vẫn chưa uống hết sữa đậu nành. Chờ Tân Nguyệt mở cửa xong, Trần Giang Dã nhét nửa ly sữa đậu nành còn thừa vào tay cô: "Cầm về đặt lên bàn cho tôi."
Nói xong, anh đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Tân Nguyệt cầm hai ly sữa đậu nành vào lớp, đặt ly của Trần Giang Dã lên bàn anh.
Lúc đặt sữa đậu nành xuống, Tân Nguyệt sửng sốt một giây, như nhớ tới điều gì đó.
Hai phút sau Trần Giang Dã quay lại, anh rất buồn ngủ, nhưng xuất phát từ nguyên tắc không lãng phí, anh chuẩn bị uống hết sữa đậu nành rồi mới ngủ.
Anh đưa tay lấy ly sữa đậu nành, một tờ giấy đặt dưới ly bị dính dưới đáy cũng bị nhấc lên theo, trên đó viết một câu:
[Trần Giang Dã, cảm ơn anh.]
Là nét chữ thanh tú của con gái.
Một tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong phòng học trống trải.
Nghe thấy tiếng cười này, Tân Nguyệt cảm thấy lòng mình như bị người ta lấy lông vũ gãi nhẹ.
“Xoẹt - -”
Tiếng xé giấy vang lên phía sau.
Sau đó không lâu, một chiếc máy bay giấy bay tới, vững vàng đáp xuống bàn Tân Nguyệt, trên cánh máy bay viết:
[Không cần cảm ơn, nợ tôi là được.]
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đại họa sĩ Trần không chỉ là mỗi bức này, anh vẽ rất nhiều rất nhiều.
Về việc anh vẽ cái gì, sau này tôi sẽ công bố từng bức một, mỗi bức đều là tình yêu nồng nhiệt của chàng trai.