[Không cần cảm ơn, nợ tôi là được.]
Tân Nguyệt nhìn dòng chữ này, bật cười trong lòng.
Tiếng bước chân vang lên ở cửa, người thứ ba vào lớp, sau đó là người thứ tư, người thứ năm… Các nam sinh, nữ sinh mặc đồng phục màu xanh trắng lần lượt bước vào lớp.
Tân Nguyệt đặt máy bay giấy vào trong ngăn bàn, lấy sách ra bắt đầu đọc, đợi đến khi nghe thấy bên cạnh có người hét lên "Hà Tình đến rồi, Hà Tình đến rồi", cô mới đặt sách xuống, đứng dậy đi về phía văn phòng.
Để tố cáo.
“Cô Hà.”
Cô đẩy cửa văn phòng đi vào.
“Ơi, sao thế em?”
Hà Tình đang dọn dẹp bàn làm việc.
Từ trước đến này, Tân Nguyệt đều nói thẳng vào vấn đề: "Em muốn nhờ cô nói chuyện với dì quản lý ký túc xá một chút, cho em dọn đến phòng trực ban còn trống kia để ngủ, em với ba bạn cùng phòng đã xảy ra xích mích."
Hà Tình ngạc nhiên vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”
Tân Nguyệt kể lại chi tiết đầu đuôi sự việc cho Hà Tình nghe:
"Ngày hôm qua em trở về, phát hiện giường bị ai đó giội nước làm ướt hết. Bình thường lúc em về phòng, ba người bạn cùng phòng lúc này cũng còn ở căn tin ăn uống, nhưng ngày hôm qua bọn họ đều ở trong phòng, còn lén dùng điện thoại quay em. Em hỏi bọn họ ai làm ướt giường em, họ nói là người lớp mười hai, nhưng lại không dám theo em đi xem camera giám sát. Rất rõ ràng, người giội nước lên giường em chính là bọn họ, cho nên em cũng giội nước lên giường của bọn họ."
Nghe xong, Hà Tình kinh ngạc đến mức sửng sốt mất một lúc, sau đó tức giận nghiến răng, đập mạnh tay xuống bàn: "Mấy cái đứa này thật sự muốn làm loạn à!"
“Để xem lát nữa cô xử lý họ như thế nào!”
Hà Tình vô cùng tức giận, không thể tin được đây là việc mà học sinh của cô ấy có thể làm ra.
Tân Nguyệt đứng một bên, không nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, Hà Tình như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi: "Các em đã làm lớn chuyện như vậy, sao dì quản lý ký túc xá không gọi điện thoại cho cô?"
“Dì quản lý ký túc xá là họ hàng của Lưu Linh.”
Hà Tình bị chọc tức đến bật cười: "Còn có quan hệ này nữa à!”
Lúc này, cô ấy lại nghĩ đến một điều khác: "Giường các em đều ướt, vậy tối qua các em ngủ ở đâu?"
"Dì quản lý ký túc xá bảo bọn em đi tìm bạn học khác ngủ nhờ một đêm, rồi hôm nay xin nghỉ để ra ngoài mua chăn đệm, hoặc là nhờ phụ huynh đưa đến."
Nhân tiện, Tân Nguyệt cũng xin Hà Tình nghỉ: "Cho nên, chiều nay em muốn xin nghỉ để ra ngoài mua chăn đệm."
Hà Tình nhìn Tân Nguyệt, một tia đau xót thoáng qua trong đáy mắt. Cô ấy cũng không chú ý đến chuyện xin nghỉ, chỉ cau mày hỏi Tân Nguyệt: "Vậy em... Em tìm người khác xin ngủ nhờ sao?”
Tân Nguyệt hơi sững sờ, sau đó khẽ lắc đầu.
Đáy mắt Hà Tình bỗng ngập tràn hơi nước, cô ấy nhanh chóng chớp mắt mấy cái, quay đầu sang một bên. Một lúc sau cô ấy mới quay đầu lại nhìn Tân Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô cho em nghỉ nửa ngày."
Cô ấy hít sâu một hơi, mở ngăn kéo lấy đơn xin nghỉ ra, vừa viết vừa nói: "Giờ này chắc các cửa hàng bán chăn đệm ở chợ nông sản đã mở cửa rồi, em ngồi xe ba gác đi mua đi, cô sẽ nói chuyện với quản lý ký túc xá, em về có thể chuyển phòng ngay, sau đó hãy ngủ một giấc thật ngon nhé."
Cô ấy viết xong đơn xin nghỉ, đưa cho Tân Nguyệt: "Thời điểm này quan trọng nhất chính là giữ gìn sức khỏe và tinh thần, em phải chú ý đến cơ thể của mình, hôm qua em mới phát sốt đấy."
Nói đến sốt, cô ấy tiện thể hỏi: "Đã hạ sốt chưa?"
“Đã hạ rồi ạ.”
Tân Nguyệt nhận đơn xin nghỉ, hơi cúi đầu cảm ơn Hà Tình: "Em cảm ơn cô Hà.”
“Đi đi.”
Tân Nguyệt cầm đơn xin nghỉ về lớp, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
Từ Tuấn Kiệt thấy cô đang cầm sách nhét vào cặp, hỏi: "Cậu thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”
“Tôi phải về.”
“Về ký túc xá à?”
“Ừ.”
“Cậu không thoải mái à?”
Tân Nguyệt không muốn giải thích thêm, chỉ "Ừ" một tiếng.
Từ Tuấn Kiệt không tiếp tục hỏi nữa, nhích ghế sang để cô ra ngoài.
Có lẽ tiếng Từ Tuấn Kiệt nhích ghế làm phiền đến Trần Giang Dã, anh nhíu mày, sau đó mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Tân Nguyệt đi ra ngoài.
Anh nhìn Tân Nguyệt ra khỏi lớp, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sau khi Tân Nguyệt đi, Hà Tình bước vào lớp.
Cô ấy đi tới trước mặt Lưu Linh, Trịnh Miểu Miểu và Hồ Tư Vũ, gõ bàn của họ, bảo họ đến văn phòng chờ.
Lúc ấy, ba người đã biết Hà Tình tìm họ vì lý do gì, ai nấy đều có vẻ rụt rè, nơm nớp lo sợ, đứng dậy đến văn phòng.
Chờ cả ba bước vào văn phòng, Hà Tình nhìn chung quanh lớp một lượt, rồi vào theo theo bọn họ với vẻ mặt lạnh tanh.
Vào văn phòng, Hà Tình nén ánh mắt giận dữ lướt qua từng khuôn mặt của ba người.
Sau đó, cô ấy trở về vị trí làm việc của mình, cầm một quyển sách.
“Rầm - -”
Hà Tình đập mạnh quyển sách đang cầm xuống.
Ba người sợ tới mức run rẩy cả người.