Cảm Nắng

Chương 167



Hà Tình chỉ nhìn bọ họ với vẻ mặt đầy thất vọng, tức giận nói: "Tôi đang tự hỏi sao thành tích của ba người các em lại sa sút nghiêm trọng như vậy, hóa ra là do tâm tư của các em đã không còn đặt vào việc học nữa, đúng không?"

“Chuyện vô đạo đức như vậy mà các em cũng làm được!”

Giọng Hà Tình đột nhiên cao lên, cô ấy cầm quyển sách đập mạnh một lần nữa.

“Cô ơi.”

Lưu Linh đột nhiên lên tiếng gọi cô ấy, âm thanh tuy nhỏ nhưng nghe ra không phục.

Hà Tình cũng không ngăn cô ta, nhìn cô ra với vẻ mặt "Tôi xem em định ngụy biện như thế nào".

Lưu Linh âm thầm hít một hơi, lấy can đảm nói: "Tối hôm qua bọn em chỉ không cẩn thận làm ướt giường của Tân Nguyệt, không biết Tân Nguyệt nói gì với mà cô lại nói bọn em như vậy."

“Không cẩn thận?”

Hà Tình cười lạnh một tiếng: "Được, em nói cho tôi biết, không cẩn thận như thế nào mà em ấy phải ra ngoài mua cả bộ chăn đệm mới?"

"Chỉ là... Em rửa chân xong, lúc bưng nước đi đổ không cẩn thận bị ngã."

Hà Tình nhìn Lưu Linh, ánh mắt càng ngày càng lạnh: "Hôm qua vừa tan học tôi đã đưa em ấy về, em rửa chân nhanh thế sao? Trước đây tôi đưa em ấy về chưa bao giờ thấy các em, sao hôm qua lại đúng lúc các em đi nhanh thế?”

Dưới ánh mắt của Hà Tình, Lưu Linh bắt đầu né tránh, giọng nói cũng lắp bắp: "Vâng… Là buổi chiều."

"Vậy sao các em không nói cho em ấy biết, để em ấy đi mua chăn đệm về thay sớm hơn, mà lại chạy nhanh về phòng ngủ chờ em ấy nổi giận với các em? Nói dối mà không suy nghĩ kỹ trước à?”

Hà Tình trừng mắt nhìn Lưu Linh, gần như sắp phun lửa.

Lưu Linh bị vạch trần lời nói dối, sợ tới mức không dám nói nữa, Hà Tình cũng không cho cô ta cơ hội nói nữa, tức giận nói tiếp: "Tôi thật sự không thể tin được ba em dám giở thủ đoạn đê hèn và ngu xuẩn này ngay trước mặt tôi, đã thế lại còn là học sinh của lớp 1!"

"Bao nhiêu người nhờ quan hệ muốn vào lớp này mà không được, nếu các em không muốn học nữa thì mau thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi lớp cho tôi! Đừng có chiếm chỗ vô ích!”

Hà Tình giơ ngón tay chỉ vào bọn họ: "Các em còn nhớ thành tích lúc mới vào không? Còn nhớ mục đích tới đây là gì không?!”

Cả văn phòng tràn ngập tiếng mắng giận dữ của Hà Tình, ngay cả lớp học bên kia cũng có thể nghe thấy loáng thoáng.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói các em, tôi cho rằng các em chỉ là không có chí tiến thủ, không nghĩ tới các em đã hư hỏng đến mức này!"

“Hà Tình tôi có thể dạy ra loại người như các em, nói ra thật mất mặt!”

Hà Tình càng ngày càng kích động, cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế, cũng chẳng quan tâm lời nói của mình khó nghe cỡ nào.

Dù đám Lưu Linh đã từng bị cô ấy mắng vì thành tích sa sút quá nghiêm trọng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ bị mắng như vậy, cả ba đều bật khóc nức nở.

Nhìn nước mắt bọn họ rơi lã chã, Hà Tình không hề cảm thấy thương xót mà càng tức giận hơn: "Các em còn mặt mũi mà khóc à? Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh của các em, để họ nhìn rõ xem mình đã nuôi dưỡng ra cái thứ gì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cút về lớp cho tôi!”

Một lát sau, ba người họ đỏ mắt trở về lớp.

“Bọn họ làm sao vậy? Chọc Hà Tình tức giận đến mức này.”

“Tôi đoán có liên quan đến Tân Nguyệt.”

“Chắc chắn rồi, nếu không thì sao mới sáng sớm Tân Nguyệt lại đi như vậy.”

“Đệt, tôi con mẹ nó rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

. . .

Hầu hết mọi người trong lớp đều không còn tâm trí để đọc sách, ai nấy đều giả vờ đang đọc sách, nhưng thực tế đều đang bàn tán về chuyện này, cho đến khi Hà Tình vào lớp và nổi giận.

Để ngăn ngừa những người này tiếp tục thì thầm với nhau, cô ấy đi tuần tra trong lớp với vẻ mặt u ám. Khi đi đến phía sau phòng học, tất nhiên, cô ấy đã nhìn thấy Trần Giang Dã đang ngủ.

Hà Tình vẫn chưa nguôi giận, thấy có người ngang nhiên ngủ trong giờ tự học buổi sáng, cô ấy lại lập tức giận tím mặt, giơ tay đập mạnh xuống bàn của Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã từ từ mở mắt.

“Tiết tự học buổi sáng là để cho em ngủ sao?!”

Trần Giang Dã nói với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ: "Không thoải mái lắm."

Hà Tình thấy sắc mặt anh đúng là hơi mệt mỏi, nhíu mày: "Sao vậy?”

“Nhà có việc, cả đêm không ngủ.”

Nghe vậy, Hà Tình không khỏi nghĩ đến những chuyện rất nghiêm trọng, vẻ mặt dần dần dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Em muốn ngủ thì về ký túc xá ngủ đi."

“Dạ vâng.”

Trần Giang Dã đứng dậy.

“Buổi chiều quay lại lớp học đấy.”

“Vâng ạ.”

Trần Giang Dã không mang theo thứ gì, cứ thế đi ra ngoài.

Rời khỏi lớp học, anh không trở về ký túc xá ngay mà đi lên sân thượng.

Anh khép hơi đôi mắt đầy mệt mỏi, dựa người ban công sân thượng, gió lạnh thổi làm tay áo anh bay phần phật, lạnh thấu xương. Anh đón nhận cơn gió lạnh lẽo, ánh mắt luôn dừng ở cổng trường, như đang chờ người nào đó xuất hiện ở đó.