Cảm Nắng

Chương 173



Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Người trước mặt đang cúi đầu nhìn cô, không lộ ra biểu cảm gì mà nói: "Đừng để tôi nhìn thấy em rụt cổ rụt tay nữa, chướng mắt."

Sự kinh ngạc trong mắt Tân Nguyệt lập tức biến thành bực bội, cô lườm anh một cái: "Nếu vậy thì tôi đây không cảm ơn anh đâu."

Trần Giang Dã nhếch môi, không nói gì.

Tân Nguyệt lại lườm anh một cái, sau đó quay người đi về phía căn tin.

Cũng giống như mọi lần, trước tiên Trần Giang Dã đứng tại chỗ nhìn cô một lúc, sau đó mới đuổi theo.

Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng, Trần Giang Dã đều đến cửa ký túc xá nữ chờ Tân Nguyệt, sau đó cùng cô đi căn tin, rồi cùng đến lớp.

Buổi trưa và buổi tối, Tân Nguyệt ở cùng giáo viên, nhưng chỉ cần vừa quay đầu lại, cô luôn có thể nhìn thấy anh.

Thời gian giống như quay ngược về cuối mùa hè đó, bọn họ như hình với bóng, anh luôn ở nơi cô có thể nhìn thấy ngay khi quay đầu lại.

Cuộc sống cũng trôi qua bình yên giống như lúc ở trong rừng, mỗi ngày đều yên tĩnh, phong phú và vui vẻ, cô giống như một người đang ở trong địa ngục trần gian đột nhiên bước vào một câu chuyện cổ tích, mơ mộng nhưng cũng chân thật.

Có lẽ vì cuộc sống quá yên bình khiến cô quên mất Trần Giang Dã còn phải đến dự một buổi Tiệc Hồng Môn * vào cuối tuần.

[*]: Tiệc Hồng Môn: Thành ngữ có nghĩa là lời mời dự tiệc với mục đích xấu , và nó là ẩn dụ cho một bữa tiệc muốn làm hại khách.

Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này vào tối thứ bảy, mặc dù Trần Giang Dã đã nói cô không cần lo lắng, nhưng đến thời điểm này, cô vẫn trằn trọc không yên lòng.

Mấy ngày gần đây cô đều đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi, đêm nay cô cũng nằm xuống lúc mười một giờ rưỡi, nhưng mãi cho đến mười hai giờ rưỡi, cô vẫn chưa ngủ.

Mười phút sau, cô thật sự không chịu nổi, bật dậy lấy điện thoại gửi wechat cho Trần Giang Dã.

[Trần Giang Dã, anh ngủ chưa?]

L: [Làm gì?]

M: [Ngày mai anh thật sự muốn đến nhà máy ống thép kia sao?]

L: [Đến chứ]

M: [Anh định làm gì? Đừng tỏ vẻ thần bí với tôi nữa!]

L: [Nói ra thì mất vui.]

Aaaa!!

Tân Nguyệt gần như phát điên.

Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục gõ chữ:

[Anh dùng tiền thuê một đống vệ sĩ sao?]

L: [Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy.]

M: [Trần Giang Dã, anh cố ý muốn đêm nay tôi không ngủ được đúng không?]

Đầu kia không biết đang làm gì, một lát sau mới trả lời.

[Em lo lắng cho tôi đến vậy sao?]

Tân Nguyệt sững sờ.

Qua mấy chữ này, cô như nhìn thấy Trần Giang Dã nhếch môi cười, nụ cười đầy ý vị sâu xa và vô lại.

Cô không biết phải trả lời thế nào.

Ngay khi cô băn khoăn không biết trả lời ra sao, hộp thoại lại hiện ra một tin nhắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Nếu em đã lo lắng như vậy, ngày mai đi cùng tôi.]

Vào giây phút này trái tim đang treo cao đột nhiên rơi xuống đất.

Bởi vì, cô biết, Trần Giang Dã sẽ không để cô gặp chuyện gì.

[Bây giờ ngủ được chưa?]

Hộp thoại lại hiện ra một tin nhắn.

Nhìn những lời này, Tân Nguyệt bất giác c.ắ.n môi, sau đó giận dỗi ấn nút khóa màn hình, ném điện thoại đi.

Nếu anh nhất quyết tỏ vẻ thần bí, thì cô sẽ không trả lời.

Người kia biết cô sẽ không trả lời, nên cũng không nhắn nữa.

Đêm đã khuya.

Trăng sáng mọc lên, báo hiệu chủ nhật này sẽ không âm u và không mưa.

Các tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mỗi khi đến chủ nhật, tất cả mọi người đều không có tâm trạng học tập, ai nấy đều háo hức mong chờ tiết học kết thúc.

Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy Toán đang giảng dở cũng dừng lại, biết không ai nghe lọt nữa.

“Tan học tan học.”

Mấy người đã thu dọn sẵn đồ đạc lập tức lao ra khỏi lớp với vẻ mặt phấn khích.

Bình thường, bọn Từ Dương cũng không đợi một giây, trực tiếp chạy tới quán net. Nhưng hôm nay, ai nấy đều ở lại lớp với vẻ mặt nặng nề.

Bọn họ lần lượt đi tới bên cạnh Trần Giang Dã, vẻ mặt như thể đang tham dự đám tang của người thân trong nhà Trần Giang Dã.

“Anh Dã, bảo trọng!”

“Các anh em chờ anh trở về.”

“Anh, thật đấy anh đừng đi, hoặc là anh nói với em, khi nào báo cảnh sát cho anh thì hợp lý?”

Trần Giang Dã cũng lười để ý đến bọn họ, liếc nhìn Tân Nguyệt:

“Đi thôi.”

Đám người Từ Dương sợ ngây người.

“Anh còn đưa Tân Nguyệt đi theo à?”

“Không phải chứ! Anh, anh đang nghĩ gì vậy?!”

“Anh muốn làm Hạng Vũ tự vẫn trên sông Ô Giang, cũng đừng kéo Tân Nguyệt làm Ngu Cơ chứ!”

Câu nói này coi như có chút văn hóa, nhưng chỉ đổi lấy cái liếc nhẹ của Trần Giang Dã, sau đó anh lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, vẫn không thèm để ý đến bọn họ.

Thấy không khuyên được Trần Giang Dã, mấy người lại quay sang khuyên Tân Nguyệt.

“Tân Nguyệt, anh Dã nghĩ không thông, cậu đừng nghĩ không thông chứ!”

Tân Nguyệt nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Mấy cậu chưa về là muốn đi cùng chúng tôi sao?”

Chỉ một câu nói đã lập tức khiến đám người này im như hến.

Thấy thế, Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt, khóe môi hiện lên một nụ cười.

Bọn họ lúng túng nhìn nhau vài lần, sau đó, Từ Dương mới cười gượng, đại diện nói: "Tôi tôi tôi bọn tôi thấy là, mấy người bọn tôi không đ.á.n.h được, cũng không chống cự được bao lâu, vì vậy…Vì vậy sẽ không dâng đầu mình cho người ta."