Nói xong, mấy người đồng loạt lùi về phía cửa lớp.
“Anh Dã, bọn em chờ anh trở về.”
"Anh Dã, tối nay nếu em còn có thể nhìn thấy anh, anh chính người đàn ông mà em kính phục nhất đời này!"
"Salute!" (Đứng nghiêm, chào!)
Mấy người chào Trần Giang Dã xong, nhanh chóng rời đi.
Tân Nguyệt lắc đầu, thu hồi tầm mắt nhìn sang Trần Giang Dã, vẻ mặt không chút sợ hãi hay lo lắng: "Đi bây giờ sao?"
“Không vội, ăn cơm trước đã.”
Trần Giang Dã dẫn Tân Nguyệt đi ăn cơm xong mới chậm rãi đi đến nhà máy ống thép.
Khi bọn họ đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở ngoài nhà máy bỏ hoang, có cả nam lẫn nữ, chắc phải đến mấy chục người.
Nhìn thấy một nhóm người đông đúc như vậy, nói không căng thẳng là giả, Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi.
Dường như nhận ra sự căng thẳng của cô, Trần Giang Dã đưa tay giữ chặt cổ tay cô.
Sự đụng chạm bất ngờ khiến cả người Tân Nguyệt run lên, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang liếc nhìn cô, vẻ mặt rất bình thản.
Tư thế cũng thả lỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú và bình tĩnh của anh, lòng Tân Nguyệt cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đôi mắt đen nhánh kia quả thực không có cảm xúc gì, thậm chí còn lộ ra vẻ lười biếng và thờ ơ, nhưng chính điều đó lại càng làm người ta cảm thấy an toàn.
Anh luôn thoải mái và ung dung như vậy, giống như chưa bao giờ đặt bất cứ chuyện gì vào mắt, luôn nắm chắc phần thắng trong tay.
Nói vậy cũng không đúng, anh cũng có lúc mất kiểm soát, nhưng chỉ khi ở trước mặt cô.
Dường như anh chỉ mất kiểm soát vì cô.
“Sợ không?”
Giọng anh trầm xuống.
Tân Nguyệt lắc đầu: "Không sợ.”
Anh nhếch môi, không nói gì nữa, quay đầu, kéo cô đi về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn khóe môi anh cong lên, Tân Nguyệt cũng cười khẽ, bước theo anh.
Mấy chục người phía trước đều đang nhìn bọn họ.
Những người này tất nhiên không phải ai cũng đến để đ.á.n.h nhau, có lẽ phần lớn là đến xem náo nhiệt. Dù sao Trần Giang Dã cũng buông lời tàn nhẫn rằng sẽ không để ai trong số họ chạy thoát, nên ai cũng muốn đến nhìn xem anh trai ngầu lòi này rốt cuộc sẽ làm như thế nào để khiến tất cả bọn họ không thể chạy thoát.
Cũng chỉ vì câu nói này của anh, đám Hạ Mộng Nghiên mới không bắt nạt Tân Nguyệt mấy ngày qua. So với Tân Nguyệt, bây giờ bọn họ càng cảm thấy hứng thú với anh hơn.
Trai đẹp bị vả mặt, hay là trai đẹp rất ngông cuồng bị vả mặt, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đã thấy thú vị.
Ngày đó, Trần Giang Dã còn bảo Hạ Mộng Nghiên đến sớm chờ, Hạ Mộng Nghiên thật sự làm theo, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.
Kết quả cô ta chờ đợi cả buổi cùng một đám người với cái bụng đói meo mà vẫn không thấy Trần Giang Dã đến. Cô ta tức giận c.h.ử.i bới mấy câu, còn tưởng rằng anh chơi khăm bọn họ, bản thân thì bỏ chạy như con rùa rụt cổ.
Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng, Trần Giang Dã không chỉ không chạy, mà còn dẫn cả Tân Nguyệt đến.
Thấy Tân Nguyệt bước từ xe taxi xuống, Hạ Mộng Nghiên không kìm được mà thốt lên một tiếng "Đệt".
“Anh ta còn đưa cả Tân Nguyệt đến!”
Đáy mắt Hạ Mộng Nghiên lóe lên ánh sáng cực kỳ hưng phấn giống như dã thú ngửi được mùi máu, có chút điên cuồng: "Hai người họ đóng phim thần tượng cho tao xem đây mà, thật con mẹ nó thú vị."
Cô ta vỗ vai một người đàn ông ngồi bên cạnh: "Anh Khải, người đến rồi."
Người đàn ông được gọi là "anh Khải" ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phía một nam một nữ cách đó không xa, sau đó lại nhìn khuôn mặt kích động của Hạ Mộng Nghiên bên cạnh, mỉm cười vỗ đầu cô ta, biểu cảm không rõ là cưng chiều hay là cảm thấy thú vị.
Người khác đều đứng, chỉ có một mình hắn ta ngồi, hiển nhiên hắn ta chính là thủ lĩnh của đám côn đồ này, nhưng dáng vẻ của anh Khải này cũng không giống côn đồ, khuôn mặt thậm chí còn rất ôn hòa.
Tuy nhiên, thủ lĩnh côn đồ trông như thế này cũng không phải là điều gì lạ, bây giờ đã khác trước. Nếu hắn ta có thể lăn lộn đến mức trông giống như một "đại ca", thì chỉ có thể chứng tỏ người này rất giỏi đối nhân xử thế. Nếu không, hắn ta chắc chắn không thể quen biết nhiều người như vậy, lại va chạm trải đời như vậy. Mà một người như thế, tuyệt đối không phải là một tên ngốc kiêu căng, khiến người ta nhìn thấy là chỉ muốn xông lên đ.ấ.m cho một cái được.
Hạ Mộng Nghiên dường như đã sớm quen với việc bị hắn ta xoa đầu, không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào hai người đang chầm chậm đi tới, còn đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng về phía bọn họ.
“Tôi nói này anh chàng đẹp trai, anh đưa Tân Nguyệt tới đây là có ý gì? Tôi không hiểu lắm.”
Hạ Mộng Nghiên đưa tay lên miệng làm thành cái loa hét lớn về phía họ, nụ cười đầy vẻ điên cuồng ngang ngược.
Đại thiếu gia kiêu ngạo sẽ không bao giờ hét to như cô ta, Trần Giang Dã nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, bước tới trước mặt cô ta rồi mới lạnh lùng mở miệng:
“Có nghĩa là muốn cô quỳ xuống xin lỗi cô ấy.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo: Chương sau có thể sẽ khiến một số người cảm thấy khoa trương hơi làm quá, nhưng nó đã được làm nền từ trước.