Cảm Nắng

Chương 175



“Có nghĩa là muốn cô quỳ xuống xin lỗi cô ấy.”

“Mẹ kiếp!”

Hạ Mộng Nghiên chỉ vào Trần Giang Dã và nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Anh Khải, anh nghe thấy chưa?”

Người đàn ông nhìn Trần Giang Dã, đứng dậy "Ừ" một tiếng.

"Người này con mẹ nó là thật sự quá kiêu căng, cũng chỉ vì anh ta kiêu ngạo như vậy, em mới cho rằng anh ta có nhiều thế lực lắm, đến mức em phải còn gọi anh đến."

Người đàn ông liếc cô ta một cái: "Cô không gọi tôi, tôi cũng sẽ đến."

“Hả? Vì sao.”

“Bởi vì…”

Người đàn ông quay lại nhìn cô ta, hơi cúi người, nâng một tay lên đặt ở trên đầu cô ta, tư thế của hắn ta hiện tại và khi hắn ta sờ đầu cô trước đó chỉ khác nhau ở việc ngồi và đứng, nhưng biểu cảm lại khác một trời một vực, giọng điệu cũng thay đổi đột ngột.

“Anh Dã mà cô con mẹ nó cũng dám chọc à.”

Giọng hắn ta lạnh lẽo vô cùng.

Hạ Mộng Nghiên sửng sốt, như không thể tin vào tai mình, cả người cô ta rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

Mà một giây sau, cô ta bỗng nhiên hét lên kinh hãi - -

Người đàn ông không chút thương hoa tiếc ngọc giật tóc cô ta, kéo cô ta về phía Trần Giang Dã.

“Anh Khải! Anh Khải!”

Cảm xúc hỗn độn giữa khiếp sợ, không hiểu chuyện gì và đau đớn bùng nổ khiến nước mắt nhanh chóng trào ra, Hạ Mộng Nghiên vừa khóc vừa gọi tên người đàn ông, hai tay cầm lấy cánh tay hắn ta nhưng lại không dám đ.á.n.h mạnh, chỉ có thể nhìn hắn ta với ánh mắt cầu khẩn.

Người đàn ông thờ ơ, kéo cô ta đến trước mặt Trần Giang Dã, sau đó ném cô ta xuống đất.

Hạ Mộng Nghiên ngã xuống mặt đất đầy bụi bặm, chiếc áo khoác lông chồn trắng tinh lập tức bám đầy bụi đen Mái tóc dài đến n.g.ự.c của cô ta cũng dính bụi, những lọn tóc xoăn đẹp đẽ giờ đây trở nên rối bời. Cả người cô ta trông rất chất vật.

Cô ta chưa kịp hồi phục lại tinh thần sau sự khiếp sợ và khó hiểu, không còn lòng dạ chú ý đến sự chật vật của chính mình. Cô ta ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt và bụi đen nhìn về người đàn ông trước mặt, vừa khóc vừa hỏi hắn ta: "Anh Khải, anh làm gì vậy..."

Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như bình thường, giọng nói run rẩy.

Người đàn ông nhìn cô ta từ trên cao xuống: "Nếu cô đã coi tôi là anh trai, vậy thì hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cô dạy dỗ cô thật tốt."

Hắn ta ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm cô ta, nhìn cô ta chằm chằm rồi cười lạnh, nói: "Ông nhận cô làm em gái không phải để cô lợi dụng danh tiếng của ông mà làm xằng làm bậy, thích bắt nạt người khác thì nên nghĩ đến kết cục hôm nay."

Nói xong, người đàn ông hất mặt cô ta và đứng lên.

"Vừa rồi cô cũng nghe rồi đấy, anh Dã bảo cô quỳ xuống xin lỗi cô gái này."

Hạ Mộng Nghiên vẫn không hiểu. Không riêng gì cô ta, mà tất cả những người có mặt ở đây đều hoang mang, ngoại trừ những người đi cùng người anh Khải tới.

Không ai trong số họ biết, Trần Giang Dã và hắn ta quen nhau từ khi nào, tại sao hắn ta lại gọi Trần Giang Dã là anh, rõ ràng Trần Giang Dã chỉ là một học sinh mới chuyển trường tới đây chưa đến một tuần, hơn nữa anh còn đến từ Thượng Hải, lẽ ra bọn họ không quen biết nhau mới đúng.

Tân Nguyệt cũng là một trong số đó.

Cô quay đầu nhìn Trần Giang Dã với vẻ khó tin, hỏi nhỏ anh: "Chuyện gì vậy?”

“Lát nữa về tôi sẽ nói với em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện này không tiện nói ở đây, nói với cô lại càng không dễ.

Vào thời điểm này một tuần trước, Trần Giang Dã không hề quen biết tên côn đồ trước mặt này. Lần đầu tiền bọn họ gặp nhau là lúc chín giờ tối.

Sau khi nghe tin Hạ Mộng Nghiên ngoài dựa vào gia đình có quan hệ rộng thì chủ yếu dựa vào danh hiệu em gái Nam Khải để lộng hành, Trần Giang Dã đã nhờ người hẹn chàng trai tên Nam Khải này ra ngoài.

Bọn họ gặp nhau trong phòng riêng của một quán trà.

Trần Giang Dã tới trước, chở ở trong phòng.

Nam Khải bước vào nhìn thấy anh, đầu tiên là hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó tùy ý ngồi xuống đối diện anh.

“Trần Giang Dã đúng không?”

Đây là câu đầu tiên hắn ta nói.

Trần Giang Dã cũng mở lời: "Nam Khải đúng không?”

Nam Khải nở nụ cười: "Lâu lắm rồi không nghe người ta gọi tôi như vậy."

Người ở đây gọi hắn ta là Khải Tử, hoặc là anh Khải, hầu như không ai gọi tên hắn ta, dù là lần đầu tiên gặp mặt, vì những người đó đù chưa từng gặp hắn ta, chắc chắn cũng nghe nói về hắn ta.

Tuy nhiên, hắn ta cũng chỉ nói vậy thôi, không để ý nhiều.

"Có phiền nếu tôi hút t.h.u.ố.c không?"

Trần Giang Dã: "Cứ tự nhiên.”

Nam Khải lấy một điếu t.h.u.ố.c ra châm lửa, hút một hơi, chậm rãi thở ra, chậm rãi khép hờ mắt, dựa lưng ra sau.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Giang Dã đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nhận Hạ Mộng Nghiên làm em gái đúng không?”

Nam Khải "Ừ" một tiếng.

“Cậu có biết cô ta dựa vào danh nghĩa của cậu mà đi khắp nơi bắt nạt người khác không?”

Vẻ mặt Nam Khải dừng lại, hắn ta nhíu mày.

"Tôi không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm cô em gái học sinh kia đang làm gì."

Hắn ta hút một hơi t.h.u.ố.c và nói tiếp: "Hơn nữa không phải cô ta là hot girl mạng sao? Người của công chúng làm gì cũng không ngang ngược quá mức được."

Trần Giang Dã cười khẩy: "Mấy chục nghìn người theo dõi thì tính là hot girl mạng cái rắm gì.”

Nam Khải cũng cười: "Thật sự chỉ có mấy chục nghìn thôi sao, tôi còn tưởng cô ta khiêm tốn."

Nghe hắn ta nói như vậy, Trần Giang Dã có chút tin tưởng hắn ta nói không có thời gian quan tâm Hạ Mộng Nghiên đang làm gì. Ngay cả chuyện này cũng không rõ lắm, có vẻ hắn ta thật sự không quan tâm.

“Cho nên cô ta thật sự bắt nạt người khác à?" Nam Khải búng tàn thuốc, hỏi anh.

Trần Giang Dã nhướng mày: "Chứ sao?”

Nam Khải nhìn anh từ trên xuống dưới: "Bắt nạt cậu?”

Trần Giang Dã: "Cô gái của tôi.”