Nam Khải đã đoán được sơ sơ, nở nụ cười trên môi: "Vậy cậu tới tìm tôi là để tính sổ?"
"Tìm cậu bàn chuyện làm ăn."
Nói xong, Trần Giang Dã ném một chiếc túi xách màu đen lên bàn.
Túi xách mở rộng, vừa ném lên, vài xấp tiền giấy màu đỏ bên trong rơi ra.
Nam Khải nhìn từng bó tiền mặt bên trong, vẻ mặt chợt dừng lại.
“Đây là năm trăm nghìn tệ.”
Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chỉ cần cậu đồng ý, sau này mỗi tháng tôi đều có thể cho cậu năm trăm nghìn."
Anh nói thêm: "Tôi sẽ ở đây mười tháng".
Mười tháng là năm triệu tệ.
Năm triệu tệ ở Thượng Hải, ngay cả một căn nhà ra hồn cũng không mua nổi, nhưng ở một thị trấn nhỏ này, hầu hết mọi người cả đời cũng không kiếm được năm triệu tệ.
Có thể Nam Khải không nằm trong số đó, nhưng cũng có thể là có.
Nam Khải mở một quán bar, nghiêm túc mà nói thì chỉ là một quán rượu nhỏ.
Ở thị trấn nhỏ này, không thể có quán bar.
Những quán rượu nhỏ ở những nơi như thế này, một năm có thể kiếm mấy một trăm nghìn đã là khá tốt rồi. Nếu Nam Khải biết kinh doanh, mười năm sau có thể kiếm được năm triệu tệ, nhưng chuyện tương lai thì không ai biết trước được.
Nam Khải là một người biết kinh doanh, lúc này hắn ta ngồi thẳng dậy, dập tắt điếu t.h.u.ố.c trong tay, nghiêm chỉnh hỏi.
“Anh Dã, anh nói xem, muốn tôi làm gì?”
Tiếng "anh Dã" phát ra từ miệng Nam Khải như vậy đấy.
Những người khác không biết lý do, chỉ biết người Nam Khải gọi là “anh”, thì Trần Giang Dã kia là người bọn họ không thể động đến.
Mấy nữ sinh đi cùng Hạ Mộng Nghiên đã sợ hãi đến mức ánh mắt phát run, tên Hoàng Mao kiêu ngạo lúc trước cũng lo lắng nuốt nước bọt.
Có một nữ sinh có lẽ quá sợ hãi, cô ta lợi dụng chỗ đứng tương đối gần phía sau, bắt đầu lùi lại một cách cẩn thận, muốn bỏ chạy.
Chỉ là, khi con người quá căng thẳng, não bộ rất dễ mất khả năng suy nghĩ. Lẽ ra cô ta có thể lặng lẽ trốn thoát, nhưng lại bắt đầu chạy ở vài mét cuối cùng.
Nam Khải nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên, miệng “chậc” một tiếng, hắn ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh: "Bắt cô ta lại cho tôi."
Nữ sinh kia vốn đã chạy không nhanh, chạy được hai bước thì tự vấp ngã. Rất nhanh, cô ta đã bị chàng trai kéo về như kéo gà con, rồi ném tới trước mặt Trần Giang Dã giống như Hạ Mộng Nghiên.
Trần Giang Dã liếc hai người họ, ngẩng đầu, lại nhìn về phía một số người trong đám đông.
“Đều đến đông đủ rồi đúng không?”
Đáy mắt anh lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quét qua từng người: "Tôi nói rồi, các người, một tên cũng đừng hòng chạy thoát."
Nghe vậy, mấy người kia đều rùng mình, không ai ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất nhanh sau đó, tất cả những người tham gia bắt nạt Tân Nguyệt đều bị đá ngã xuống đất, không một ai còn đứng.
“Còn ngây người ra đó làm gì?”
Nam Khải đá một chàng trai nằm trên mặt đất, rồi quát những người trên mặt đất: "Xin lỗi!
Những người hèn nhát lập tức quỳ xuống trước mặt Tân Nguyệt và bắt đầu nói "Xin lỗi", có người thậm chí vừa dập đầu vừa nói. Còn lại một số ít người có lòng tự trọng cao như Hạ Mộng Nghiên, tất nhiên sẽ có người dạy dỗ riêng.
Nam Khải còn dẫn theo mấy cô gái tới, một cô gái tóc đỏ trong số đó kéo tóc Hạ Mộng Nghiên lên, tát cô ta một cái: "Mày con mẹ nó không hiểu tiếng người đúng không?"
Hạ Mộng Nghiên không nói gì, chỉ mở to đôi mắt còn đang rơi nước mắt nhìn chằm chằm cô gái tóc đỏ kia.
“Còn dám lườm tao?”
“Bốp"một tiếng, một cái tát nữa giáng xuống, lực mạnh hơn trước nhiều, nửa khuôn mặt của Hạ Mộng Nghiên lập tức đỏ lên, mặt còn bị viên đá trên móng tay của cô gái kia cào xước, cô ta đau đến co giật cơ mặt, nhưng vẫn tiếp tục lườm cô gái kia.
Cô ta đã đủ chật vật, bây giờ tỉnh táo và nhận thức rõ sự thật, cô ta cũng biết với tư cách là người khởi xướng, dù thế nào thì hôm nay cô ta cũng không thể trở về nguyên vẹn. Dù sao cô ta cũng bị đánh, nhưng cô ta không cho phép mình quỳ xuống cầu xin tha thứ như những kẻ hèn nhát bên cạnh, để người khác chà đạp lòng tự tôn của mình.
“Cứng đầu đấy." Cô gái tóc đỏ cười khẽ.
“Bọn mày mang kéo đúng không?”
Cô gái tóc đỏ ngẩng đầu hỏi những người khác.
“Bắt lấy.”
Có người ném kéo cho cô ta.
Nhìn thấy chiếc kéo trong tay cô ta, ánh mắt vốn cứng đầu của Hạ Mộng Nghiên giờ đã lộ vẻ hoảng sợ. Cô ta cố gắng lùi lại phía sau, đôi con ngươi run rẩy.
Cô gái tóc đỏ cười nhạo: "Sợ à? Không phải mày giỏi lắm sao?”
Cô ta cúi người, dùng một ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Hạ Mộng Nghiên, “chậc” một tiếng, nói: "Tóc đẹp thế này, thật đáng tiếc."
Đồng tử Hạ Mộng Nghiên chợt co rụt lại.
Cô ta có thể bị đánh, nhưng không ai được chạm vào tóc cô ta, tuyệt đối không được!
Cô ấy đứng dậy và bỏ chạy.
“Mẹ nó, giữ nó lại cho tao!”
Một chàng trai đứng ở phía trước vươn tay nắm tóc cô ta, Hạ Mộng Nghiên hét lên đau đớn.
Cô gái tóc đỏ cầm kéo đến gần, nắm chặt mặt cô ta, cảnh cáo: "Khuyên mày ngoan ngoãn một chút, kéo không có mắt đâu, cẩn thận làm rách khuôn mặt xinh đẹp này của mày đấy."
Nói xong, cô ta không nhiều lời, cắt tóc Hạ Mộng Nghiên.
“A - -!”
Hạ Mộng Nghiên hét lên thất thanh, cô ta liều mạng lấy tay che đầu mình, những người khác vừa kéo tay cô ta ra, cô ta lại điên cuồng vùng vẫy, cố gắng giữ tóc mình không cho bọn họ cắt.