Cảm Nắng

Chương 177



Thấy thế, hai người bên cạnh tiến đến, thẳng tay đè cô ta xuống đất.

Hạ Mộng Nghiên không thể động đậy, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa điên cuồng thét chói tai.

Lúc này, tiếng thét chói tai, tiếng nức nở, tiếng mắng chửi, cùng với tiếng đ.ấ.m đá lẫn lộn tràn ngập toàn bộ nhà máy ống thép bỏ hoang.

Tân Nguyệt nhìn cảnh tượng này, khó chịu nhíu mày.

Những người này rơi vào hoàn cảnh như vậy, cô cảm thấy họ đáng đời, nhưng cô không có sở thích nhìn người khác quỳ gối hay bị đ.á.n.h đập, thậm chí còn cảm thấy mâu thuẫn.

Đây chính là sự khác biệt cơ bản nhất giữa cô và Hạ Mộng Nghiên.

Cô sẽ không bao giờ vui mừng khi bắt nạt người khác.

Vẻ mặt Trần Giang Dã vẫn luôn hờ hững.

Sau khi thấy Tân Nguyệt cau mày, Trần Giang Dã ngẩng đầu, hỏi Tân Nguyệt: "Muốn đi à?”

Tân Nguyệt: "Ừ.”

“Được.”

Nơi này cách thành phố khá xa, cũng không bắt được xe taxi. Trần Giang Dã nhìn ra ngoài, thấy hai chiếc xe hơi đang đỗ, còn lại là xe máy và xe điện.

“Nam Khải.”

Trần Giang Dã hỏi hắn ta: "Chiếc Mercedes kia là của cậu à?”

“Là của tôi.”

"Cho tôi mượn đi, chiều nay cậu bảo người đến bãi đỗ xe trường Trung học Đan Hồ lấy về."

“Được.”

Nam Khải móc chìa khóa ném cho anh.

Trần Giang Dã nhận lấy chìa khóa, liếc nhìn mười mấy người nằm dưới đất, thản nhiên nói: "Ở đây cậu tự lo liệu, tôi đi đây."

“Đi thong thả, anh Dã.”

“Đi thôi.”

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt đi về phía chiếc Mercedes.

Lúc đi nhanh đến trước xe, lông mày Tân Nguyệt mới dần dần giãn ra, sau đó cô hỏi Trần Giang Dã: "Anh còn biết lái cái này à?"

Trần Giang Dã: "Mười tuổi tôi đã biết lái rồi."

Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Mười tuổi thì anh lấy bằng lái ở đâu ra?"

Trần Giang Dã “xì” một tiếng: "Tôi lái ở trường đua xe nhà mình, cần bằng lái làm gì?"

Tân Nguyệt: … Xin lỗi, là cô không hiểu cuộc sống của người giàu.

“Lên xe.”

Trần Giang Dã cầm chìa khóa mở cửa xe.

Tân Nguyệt định mở cửa ghế sau.

“Ngồi phía trước.”

Trần Giang Dã mở cửa ghế phụ cho cô.

Tân Nguyệt do dự một lát, rồi ngồi vào ghế phụ.

Trần Giang Dã nhìn cô ngồi ổn định rồi đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia để lên xe.

Trong xe hơi ngột ngạt, anh lên xe rồi hạ cửa sổ xuống một chút.

Sau khi đ.á.n.h giá thiết bị bên trong xe, anh tiện thể liếc về phía Tân Nguyệt một cách thờ ơ, sau đó ánh mắt không rời khỏi cô, luôn dừng lại trước n.g.ự.c cô.

Tân Nguyệt không biết tại sao anh lại nhìn mình, còn tưởng rằng trên người mình có thứ gì đó, nên cô cúi đầu nhìn.

Đột nhiên, đúng lúc này, cô cảm giác có một cái bóng chợt phủ xuống trước mặt, cùng với hơi lạnh thấu xương và mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi của người trước mặt.

Người đó nghiêng đầu, động tác như muốn hôn cô.

Trái tim Tân Nguyệt run lên dữ dội, cô đưa tay đẩy anh ra theo phản xạ.

“Anh làm gì vậy?!" Cô mở to hai mắt nhìn Trần Giang Dã.

“Xoẹt - -”

Chỉ nghe một tiếng gì đó bị kéo ra, Tân Nguyệt nghiêng đầu, thấy Trần Giang Dã kéo dây an toàn ra một đoạn.

"Thắt dây an toàn cho em."

Trần Giang Dã nheo mắt lại, môi nở nụ cười: "Em nghĩ tôi làm gì?”

". . ."

Tân Nguyệt âm thầm c.ắ.n môi, xấu hổ thu tay đang chống n.g.ự.c anh lại, rầu rĩ nói: "Tôi có thể tự thắt."

Trần Giang Dã: "Vậy sao em không thắt?”

Tân Nguyệt: "...”

Trần Giang Dã cười một tiếng, ngồi lại vị trí của mình.

Xe nhanh chóng được khởi động, Trần Giang Dã đạp ga phóng đi, gió bên ngoài mạnh mẽ thổi vào bên trong, Tân Nguyệt bị thổi đến co rúm cổ lại, nhưng đôi mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ đón gió.

Trần Giang Dã đặt một tay lên vô lăng, liếc cô một cái, rồi ấn nút cho cửa sổ chạy lên.

Nhìn cửa sổ chậm rãi kéo lên, Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, hít sâu một hơi, cứ như vậy mà nói với cửa sổ: "Hiện tại có thể nói chưa? Rốt cuộc là chuyện gì? Đừng nói với tôi là anh đã quen chàng trai đó từ trước, tôi không tin đâu.”

Trần Giang Dã trả lời rất dứt khoát: "Tiêu một khoản tiền nhỏ.”

Tân Nguyệt chấn động trong lòng, do dự một lúc lâu rồi quay đầu nhìn anh: "Một khoản tiền nhỏ?”

“Ừ.”

Anh nói là một khoản nhỏ, nhưng Tân Nguyệt lại biết đó chắc chắn là con số mà hiện tại cô không thể với tới.

Cổ họng Tân Nguyệt thắt lại, giọng điệu có chút gay gắt, cô hỏi: "Rốt cuộc là bao nhiêu?”

Bỗng nhiên, một tiếng phanh chói tai phát ra, Tân Nguyệt lao mạnh về phía trước theo quán tính, toàn bộ phần trên cơ thể đều đè lên dây an toàn, rồi lại ngã mạnh về chỗ ngồi.

“Tôi đã nói rồi.”

Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Giang Dã vang lên trong xe: "Ở chỗ tôi, những việc có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề."

"Em con mẹ nó đừng quan tâm tiêu bao nhiêu, ông đây có rất nhiều tiền."

Ánh mắt anh lạnh lùng, biểu cảm vừa tàn nhẫn vừa hung dữ.

Nhưng Tân Nguyệt biết anh cố ý tỏ vẻ như vậy, có lẽ anh nghĩ nếu thái độ ác liệt một chút, cô sẽ bị chọc giận, sau đó không nói chuyện với anh, chuyện này sẽ kết thúc như vậy.

Nhưng Tân Nguyệt cũng không giống như ngày thường, bị anh k*ch th*ch thì nổi giận, ánh mắt cô lại trầm xuống.

“Cho nên anh muốn tôi thế nào?”

Giọng cô vừa thấp vừa trầm: "Yên tâm thoải mái chấp nhận để anh tiêu tiền vì tôi sao?”

"Tôi biết anh có tiền."

Cô nói tiếp: "Nhưng đó là tiền của anh."

“Tân Nguyệt.”

Trần Giang Dã gọi tên cô, bình tĩnh nhìn cô.

"Của tôi, một ngày nào đó, cũng là của em."

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao anh Dã là học sinh trung học mà lại có nhiều tiền như vậy? Đương nhiên là đàm phán để đổi lấy rồi, nhưng dùng cái gì để đổi thì sẽ không nói rõ ngay, nhưng mọi người đọc tiếp sẽ rõ.