Cảm Nắng

Chương 178



"Của tôi, một ngày nào đó, cũng là của em."

Tân Nguyệt bỗng ngẩn người.

Giờ phút này, xe đang dừng lại, nhưng bên tai cô vẫn là tiếng gió gào thét, đó rốt cuộc có phải là tiếng gió hay không, hay là âm thanh gì khác, Tân Nguyệt không biết.

Máu trong cơ thể cô như ngừng lại, trái tim cũng ngừng đập trong một khoảnh khắc, sau đó lại đập điên cuồng.

Nhìn vẻ mặt này của cô, Trần Giang Dã cười hắt một tiếng:

“Hài lòng chưa?”

Hàng mi dài của Tân Nguyệt khẽ run lên.

Trần Giang Dã chống một tay lên vô lăng, ánh mắt như đóng đinh trên người cô, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Anh tiếp tục hỏi cô: "Muốn tôi nói rõ hơn không?

Tân Nguyệt nắm chặt hai tay, miệng khẽ mở, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Cô không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cũng không nghĩ tới điều gần như rõ ràng trong lời nói của anh, cô không dám nghĩ tới.

Thế giới của anh cách cô quá xa, có thể cùng anh đi qua một đoạn đường, ôm nhau dưới bầu trời, hôn nhau cuồng nhiệt trong mưa… Đã là những giấc mơ táo bạo nhất mà cô từng mơ.

Nhưng anh cứ như vậy nói rõ cho cô biết - -

Anh đã xác định tương lai của họ.

Trái tim của cô đập điên cuồng bởi vì một câu nói này, lòng bàn tay đổ mồ hôi, các tế bào trong người cũng đều co rúm lại vì căng thẳng.

Anh đã nói đủ rõ ràng, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi.

Rõ ràng hơn một chút, điều này có nghĩa là gì, không phải cô không biết.

Có phải anh muốn xác định mối quan hệ ngay bây giờ không?

Ở thời điểm cuối cấp.

Mọi thứ dường như mất kiểm soát.

Rõ ràng hai người đều tỉnh táo, kiềm chế, nhưng chuyện đã đến mức này, nếu thật sự vượt qua ranh giới này thì mọi thứ sẽ càng mất kiểm soát.

Một khi mối quan hệ được xác nhận, bọn họ sẽ muốn nắm tay, nắm tay rồi sẽ muốn hôn, mà hôn xong, sẽ muốn nhiều hơn nữa.

Những thứ khó kiềm chế, cũng rất dễ gây nghiện.

Là con gái, có lẽ không dễ nghiện như vậy, nhưng khó mà từ chối yêu cầu của đối phương.

Hơn nữa đối phương lại là Trần Giang Dã, cô hoàn toàn không thể từ chối anh.

Anh chỉ khẽ nhếch khóe miệng, đối với cô đã là sự quyến rũ c.h.ế.t người.

Cô thừa nhận mình đã nghĩ nhiều, nhưng là một người trưởng thành, thật khó để không nghĩ về những điều này.

Huống chi, Trần Giang Dã còn thường xuyên nhắc tới chuyện này.

Vừa nghĩ tới những thứ này, Tân Nguyệt cảm thấy mình cần bình tĩnh, và phải bình tĩnh.

“Ha.”

Một tiếng cười nhạo vang lên.

Vẻ mặt Trần Giang Dã u ám, anh nghiến răng nói:

“Nếu em chơi không nổi, cũng đừng con mẹ nó khơi lửa với tôi.”

Nghe giọng nói như tức giận của anh, Tân Nguyệt lại ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã phớt lờ vẻ mặt của cô, lạnh lùng quay đầu đi, đạp mạnh chân ga.

Ngay lập tức, cảnh vật xung quanh như thủy triều rút lui, cây cối bên đường bị kéo thành ảo ảnh mơ hồ, tiếng gió bên ngoài cửa sổ dường như muốn xé rách màng nhĩ.

Tân Nguyệt buộc phải tỉnh táo lại vì quán tính, cô dùng sức nắm lấy tay vịn, đường gân hai bên cổ căng ra.

Cô vẫn nhìn Trần Giang Dã.

Dáng vẻ này của anh rất đáng sợ, cả người như lạnh lẽo, nhưng Tân Nguyệt biết không phải anh đang giận cô.

Khi một người đạt tới giới hạn của sự kiên nhẫn, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy vô cùng bực bội và cáu kỉnh.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, khi ngồi trong xe và nhìn ra ngoài, cảnh vật không ngừng lùi lại, cảm giác như đang tiến vào một đường hầm thời gian.

Tân Nguyệt thật sự hy vọng bọn họ đang tiến vào đường hầm thời gian.

Cho dù là trong khoảng thời gian khó khăn nhất, cô cũng chưa bao giờ hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh như lúc này, càng nhanh càng tốt.

Sau khi thi đại học xong, cô sẽ không để anh phải chịu đựng nữa, cũng sẽ không kiềm chế bản thân như vậy nữa.

Chỉ còn sáu tháng nữa thôi, chỉ sáu tháng nữa, cô sẽ có thể để trái tim mình làm chủ.

Chiếc ô tô màu đen chạy như bay trên con đường không người, gió lạnh gào thét khiến cành lá bên đường run rẩy dữ dội, như muốn thổi qua cả mùa đông dài đằng đẵng.

Trần Giang Dã lái xe vào trường.

“Em về ký túc xá hay về lớp?" Trần Giang Dã lạnh lùng hỏi.

Tân Nguyệt: "Về lớp.”

Trần Giang Dã đ.á.n.h tay lái sang trái, lái xe đến bãi đậu xe trước tòa nhà giảng dạy thứ nhất.

Hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy thứ hai.

Bây giờ, trường rất vắng, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng đập bóng trên sân bóng rổ xa xa.

Từ bãi đậu xe đến tầng bốn tòa nhà giảng dạy thứ hai, hai người không nói với nhau câu nào.

Lúc sắp vào lớp, Tân Nguyệt nghe thấy âm thanh của đám Từ Dương vang lên bên trong:

“Mẹ kiếp, hay là tôi đi hỏi xem bọn họ hẹn ở đâu rồi chúng ta lén lút mò qua?”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, bọn họ mà đ.á.n.h thì có lẽ đã đ.á.n.h xong rồi.”

“Ai bảo các cậu lại nhát như vậy? Không ai dám đi theo.”

“Cậu dám đi không? Cậu dám đi không?”

“Haizz, chờ xem, nếu anh Dã không ăn chắc kèo này thì sẽ không đưa Tân Nguyệt đi cùng đâu.”

"Nếu anh ấy có thể quen biết Tân Nguyệt ở đây, thì chắc chắn cũng có người quen ở đây, nói không chừng anh Dã của chúng ta cũng có người chống lưng đấy."

Nghe thấy những lời này, Tân Nguyệt liếc Trần Giang Dã bên cạnh một cái, thấy anh nhíu mày.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng "Đậu má", sau đó mấy người trong lớp lập tức lao ra.

“Anh Dã!”

“Anh không sao chứ?!”

“Anh có đi đến đó không hay là không đi thế?”

“Làm bọn em sốt ruột c.h.ế.t đi được!”