Cảm Nắng

Chương 179



Giọng nói của mấy người đồng thời vang lên bên tai, ồn ào đến mức khiến màng nhĩ người ta đau nhức.

Trần Giang Dã bực bội “chậc” một tiếng: "Không phải mấy cậu đi quán net rồi sao?”

“Haizz.”

Từ Dương nói: "Anh sống c.h.ế.t không rõ, bọn này đâu còn tâm trí chơi game, một ván cũng chưa đ.á.n.h xong đã trở về chờ anh rồi."

Trần Giang Dã không nói gì, khép hờ mắt bước vào trong.

Mấy người lại vội vàng theo anh vào, Trần Giang Dã ngồi xuống ghế, bọn họ lập tức vây quanh anh.

“Anh Dã, nói đi, các anh có đ.á.n.h nhau không?”

“Đánh.”

Nghe vậy, mấy người cẩn thận đ.á.n.h giá anh từ trên xuống dưới một phen.

"Trông anh không giống người vừa mới đ.á.n.h nhau."

Trần Giang Dã: "Tôi không ra tay.”

“Vậy ai ra tay?”

“Nam Khải.”

“Nam Khải là ai?" Từ Dương quay đầu hỏi mấy người kia.

Hồ Vũ Hàng: "Nghe quen quen, nhưng không nhớ ra.”

Những người khác: "Không biết.”

Từ Dương lại quay đầu hỏi: "Nam Khải là ai?”

“Nam Khải là Nam Khải, còn con mẹ nó có thể là ai?”

Sự kiên nhẫn của Trần Giang Dã đã hoàn toàn cạn kiệt: "Các cậu còn con mẹ nó ở đây ngáng đường thì làm bài tập cho tôi nhé?"

"Bọn em không hỏi nữa, không hỏi nữa đâu, anh cứ làm xong bài tập đi."

Từ Dương nháy mắt với mấy người khác: "Chúng ta cũng đi làm bài tập."

Cậu kéo những người khác đi về phía trước, thì thầm với những người khác trên đường đi:

“Các cậu mau đi hỏi thử xem.”

Những người khác che miệng nói:

“Không phải là người qua đường đấy chứ?”

"Thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế nữa, cùng lắm là người có chút thế lực lăn lộn trong xã hội mà thôi."

“Anh Dã trâu thật, chẳng cần tự mình ra tay.”

Nam Khải quả thật rất có tiếng tăm ở huyện Bồ, học sinh bình thường có thể chưa từng nghe đến, nhưng chỉ cần ai quan tâm đến chuyện dân anh chị thì chắc chắn biết người này. Vì vậy, đám Từ Dương đã nhanh chóng tìm hiểu được thông tin, hơn nữa còn biết tình hình từ những người đến nhà máy ống thép hôm nay.

“Đậu xanh, đậu xanh, đậu xanh!!!”

Mấy người không thể giấu được sự kích động.

Bọn họ không dám la to để tránh làm phiền Trần Giang Dã, nhưng lại rất kích động, chỉ có thể hạ thấp giọng xuống.

“Anh Dã con mẹ nó quá đỉnh!”

“Thảo nào từ người anh ấy tỏa ra khí chất đại ca như vậy, hóa ra là đại ca hàng thật giá thật.”

“Anh Dã mẹ nó đúng là nam chính trong truyện sảng văn*!

*: Sảng văn: Nhân vật chính đều rất tài giỏi, thông minh, làm việc gì cũng thuận lợi, đ.á.n.h đâu thắng đó.

Mấy người kích động một hồi, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Dã đang cau mày làm bài tập ở phía sau, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

“Đã thế lại còn là học bá.”

“Lại còn rất giàu.”

“Còn đẹp trai nữa.”

“Mẹ kiếp!”

Mấy người đồng thời kêu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã ngước mắt lên, liếc bọn họ một cái.

Hồ Vũ Hàng: “Tôi sắp yêu anh ấy rồi.”

Từ Dương: “Cho nên làm sao Tân Nguyệt có thể không yêu anh ấy được?”

Nghe được câu này, động tác viết chữ của Tân Nguyệt bỗng dừng lại.

Một lúc lâu sau, cô bật cười.

Cô không làm được.

Có lẽ, không ai có thể không yêu anh.

*

Tiết tự học buổi tối vẫn bị giáo viên chiếm dụng để kiểm tra.

Ba tiết học trôi qua nhanh chóng trong bài kiểm tra.

Sau khi tiết tự học buổi tối của học sinh nội trú kết thúc, Hà Tình vẫn như mọi khi, chuẩn bị đưa Tân Nguyệt về ký túc xá.

Lúc Hà Tình tới, Tân Nguyệt liếc Trần Giang Dã vẫn đang ngồi tại chỗ, nói với Hà Tình: "Cô Hà, sau này không cần phiền cô đưa em về nữa đâu.”

“Hả?” Hà Tình hơi bất ngờ.

“Đám nữ sinh lớp mười hai kia sẽ không làm phiền em nữa.”

“Sao em biết bọn họ sẽ không gây làm phiền em nữa?" Hà Tình hỏi.

Tân Nguyệt không có ý định bịa ra một lời nói dối nào, chỉ nói: "Khó giải thích với cô lắm, nhưng bọn họ thật sự sẽ không làm phiền em nữa."

Cô nói vậy, Hà Tình cũng không tiện hỏi thêm, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, nhưng em vẫn phải chú ý an toàn khi về một mình đấy."

Tân Nguyệt gật đầu.

Hà Tình nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ vai cô.

“Vậy cô đi đây." Cô ấy dường như còn có chút không quen.

“Em chào cô ạ.”

Sau khi đưa mắt nhìn cô ấy rời khỏi lớp, Tân Nguyệt mới đeo cặp sách rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc này một người khác cũng đứng dậy.

Hai người một trước một sau ra khỏi lớp. Bọn họ tiếp tục đi qua con đường nhỏ bên ngoài căn tin, đến ký túc xá, vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau, không xa không gần.

Lúc sắp bước vào cửa ký túc xá, Tân Nguyệt dừng lại, xoay người.

Trong tầm mắt của cô, Trần Giang Dã đứng dưới tán cây long não bên cạnh đèn đường, anh đang nhìn cô.

Suốt quãng đường, Tân Nguyệt không quay đầu lại, nhưng cô biết anh ở ngay phía sau mình, chính vì biết điều đó, cô mới về một mình.

Thật ra, cô cũng không chắc đám người kia có còn đến làm phiền cô không, cô chỉ là tin chắc rằng –

Anh sẽ bảo vệ cô.

Cô đã từng cho rằng, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa cho chính mình, thật ra suy nghĩ này đến bây giờ cũng không thay đổi, sau này cũng vậy, cô sẽ tiếp tục dựa vào chính mình để tiến về phía trước, chỉ là dù cô đi tới đâu, đi bao xa, cô tin rằng, Trần Giang Dã sẽ luôn ở phía sau cô.

Anh sẽ là hậu thuẫn của cô mãi mãi, cũng là bến đỗ để cô dừng lại.

Cảm giác này thật tuyệt.

Cho dù mạnh mẽ đến đâu, độc lập đến đâu, chắc chắn mỗi người đều hy vọng sẽ có một bến đỗ tránh gió thuộc về riêng mình. Nếu không phải vì không có ai để dựa vào, thì chẳng ai sẵn lòng một mình chống đỡ tất cả mọi chuyện.

Con đường của một người luôn dài đằng đẵng, nhưng nếu như anh đồng hành cùng cô, cô sẽ hy vọng con đường ấy có thể dài hơn một chút, dài hơn một chút nữa.

Thẳng hay quanh co đều không quan trọng, miễn là anh ở bên cạnh cô.

Tình yêu có thể bù đắp tất cả.

Thậm chí trong thời đại mà sự phản đối và tranh chấp về giới tính thường xuyên bị khơi mào, mọi người chế giễu lẫn nhau, nhưng không ai chế giễu tình yêu.

Tình yêu là sự tồn tại lãng mạn nhất trên thế giới này.

Như lúc này đây.

Chàng trai lẳng lặng đứng dưới tán cây, nhìn cô qua màn đêm. Anh chỉ nhìn thôi, cô còn chưa kịp thực hiện những điều trong giấc mơ của mình thì hoa đã nở rộ khắp nơi.