Cảm Nắng

Chương 180



Sáng sớm.

Sương mùa đông dày đặc, lá cây phủ một lớp sương trắng, như thể đêm qua có một trận tuyết rơi.

Thời tiết thật sự càng ngày càng lạnh.

Tân Nguyệt rửa mặt xong, đi về chỗ treo khăn quàng cổ trong phòng.

Ở đó treo hai chiếc khăn quàng cổ, một cái màu đỏ thẫm, cô tự mua, và một cái màu trắng tuyết, Trần Giang Dã mua cho cô.

Cô nhìn hai chiếc khăn quàng cổ một lúc, cuối cùng lấy chiếc khăn Trần Giang Dã mua xuống, và đeo găng tay anh mua cho cô.

Cô vẫn ngoan ngoãn mặc đồng phục màu xanh, hiện tại cô đang đeo khăn quàng cổ và găng tay, chỉ có hai màu xanh và trắng. Màu xanh và màu trắng thực sự rất hợp, giống bầu trời tuổi mười tám, trời thì xanh, mây thì trắng.

Tân Nguyệt đội mũ theo thói quen, đeo cặp sách ra ngoài.

Hôm nay sương mù rất dày, cảnh vật gần trong tầm mắt đều giống như được phủ một bộ lọc mềm mại, điều này khiến cảnh tượng trước cửa có cảm giác đặc biệt hơn mọi khi - -

Cây cối mùa đông, sương trắng và chàng trai.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tân Nguyệt không khỏi ngừng thở, bước chân cũng vô thức dừng lại.

Nếu đôi mắt cô có thể biến thành máy ảnh thì tốt rồi.

Cô nghĩ vậy.

Hy vọng có thể lưu giữ hình ảnh trước mắt.

“Đứng ngây ra đó làm gì?”

Giọng anh không lớn, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, nên Tân Nguyệt vẫn nghe thấy, cô hoàn hồn, đi về phía anh.

“Không phải đã nói rồi sao?”

Trần Giang Dã tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy cô vẫn còn đội mũ lưỡi trai: "Tuần này không cần đội mũ nữa."

"Sau này không ai dám dính kẹo cao su lên tóc em nữa, cũng không ai dám động đến em nữa."

Tân Nguyệt sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trong buổi tổng vệ sinh tuần trước, anh đã nói với cô tuần này không cần đội mũ, lúc đó cô không suy nghĩ tại sao, hóa ra là vì lý do này.

Thấy cô sững sờ, Trần Giang Dã chép miệng một tiếng: "Có nghe không?”

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, nói nhỏ: "Nghe rồi.”

Trần Giang Dã cúi đầu, giơ tay quấn một lọn tóc của cô quanh đầu ngón tay: "Còn mái tóc ngắn này, để dài ra, xấu c.h.ế.t đi được."

Giọng điệu anh bá đạo, lời nói ra cũng đáng ghét, nhưng Tân Nguyệt không có cách nào giận anh, chỉ liếc anh một cái tượng trưng, sau đó xoay người đi về phía trước.

Trần Giang Dã nhìn sợi tóc trong tay trượt khỏi các ngón tay, vẻ mặt thất thần trong giây lát, không biết anh nghĩ tới cái gì, đứng tại chỗ một lúc rồi mới đi theo.

Anh nói, sau này không ai dám động vào cô nữa.

Nhưng đâu chỉ là không dám, thậm chí bây giờ rất nhiều người trong trường nhìn thấy cô đều tự giác né tránh.

Chỉ cần những lúc có Trần Giang Dã đi theo phía sau, Tân Nguyệt thường xuyên nghe thấy một số người gọi anh là anh Dã, mà phần lớn đều là những người xa lạ. Có lẽ những chàng trai trẻ này xem quá nhiều phim “Người trong giang hồ”, thật sự coi Trần Giang Dã là đại ca.

Bắt đầu từ thứ ba, Tân Nguyệt không đội mũ nữa. Cô biết đám Hạ Mộng Nghiên sẽ không đến dính kẹo cao su vào cô nữa, nhưng điều khiến cô bất ngờ là, không có ai chụp hình cô nữa. Trước đó cho dù hình ảnh của cô đã bị hạn chế nên mọi nền tảng, cô vẫn phải đội mũ và đeo khẩu trang, bởi vẫn sẽ có người chụp cô. Có lẽ chuyện xảy ra vào cuối tuần đã được lan truyền khắp trường học.

Thật tốt.

Chỉ có điều chuyện này đã truyền đến tai Hà Tình.

Lúc Hà Tình vừa nghe tin này, cô ấy gần như không thể tin được. Nếu không phải vì Tân Nguyệt không để bọn họ đưa cô về ký túc xá, thì có nói thế nào cô ấy cũng không tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu nói lớn thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn, không ai bị đ.á.n.h gãy tay gãy chân, hơn nữa toàn bộ quá trình Trần Giang Dã đều không ra tay, cũng không sai khiến người khác ra tay, không có chứng cứ và lý do để có thể chỉ trích anh. Nếu nói nhỏ thì lại thấy ảnh hưởng của việc này thật sự không tốt, học sinh trung học sao lại có thể giao du cùng đám du côn bên ngoài trường.

Hà Tình suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn gọi Trần Giang Dã đến văn phòng để nói chuyện, bảo anh sau nay tập trung vào việc học, đừng lêu lổng cùng những người đó nữa.

Khi Trần Giang Dã vào văn phòng, cô ấy hỏi anh trước: "Chuyện xảy ra cuối tuần trước mà mọi người đang đồn thổi là thật sao?"

Trần Giang Dã: "Mọi người đang đồn thổi cái gì ạ?”

"Nói một đám côn đồ thay em dạy dỗ đám học sinh lớp mười hai."

“Vâng." Trần Giang Dã không phủ nhận.

Hà Tình thở dài, nói: "Đám học sinh lớp mười kia đúng là cần phải được dạy dỗ, nhưng dù sao em cũng không thể vì họ mà dính líu đến đám côn đồ được."

“Em không dính dáng gì tới bọn họ.”

"Vậy tại sao bọn họ lại giúp em, nghe nói họ còn gọi em là anh mà."

Trần Giang Dã với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại nói ra câu rất khoe khoang:

"Bởi vì em có tiền."

Hà Tình: “...”

“Cho nên, em dùng tiền mua chuộc bọn họ?" Sau khi sững sờ hai giây, Hà Tình hỏi.

Trần Giang Dã thản nhiên nói: "Chỉ là làm ăn thôi."

Để tránh cho Hà Tình suy nghĩ lung tung, anh bổ sung: "Là kiểu quan hệ bên A bên B ạ."

Trong lúc nhất thời, Hà Tình cũng không biết nên nói gì với anh.

Sau một lúc lâu, cô ấy nghĩ đến một vấn đề khác.

“Nhưng sao em lại chọc giận đám học sinh lớp mười hai đó? Nghe nói em còn dẫn Tân Nguyệt theo, em ra mặt vì Tân Nguyệt sao?”

“Vâng.”

Trần Giang Dã thẳng thắn thừa nhận.

Hà Tình ngạc nhiên, vội hỏi: "Hai đứa đang yêu đương?”

“Không yêu đương.”

Hà Tình bán tín bán nghi: "Thật sự không yêu sao?”

Trần Giang Dã không trả lời có hay không, anh bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Không ai hy vọng cô ấy thi đậu vào trường đại học mà cô ấy ao ước hơn em, cho nên em sẽ không quấy rầy cô ấy, cũng không cho phép người khác làm vậy."

Hà Tình sửng sốt.

Cô ấy không ngờ mình sẽ nghe được những lời như vậy.

Thật sự không thể tưởng tượng được những lời như vậy được nói ra từ miệng của một nam sinh cấp ba, nhưng nhìn vào cặp mắt đen trầm lắng dường như đang đè nén vô vàn cảm xúc kia, bạn lại không thể nghi ngờ tính chân thật của lời nói ấy.

Mà lúc này, anh nói tiếp:

"Đó cũng là lý do em đến đây."

Đôi mắt của Hà Tình lập tức co lại vì kinh ngạc.

"Em chuyển từ Thượng Hải đến đây…"