Cô ấy suy nghĩ một lát, không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào, cuối cùng thử hỏi anh: "Là để bảo vệ em ấy sao?”
“Vâng, cho nên, sau này không cần làm phiền các thầy cô nữa.”
Anh liếc nhìn các giáo viên khác đang lắng nghe trong văn phòng và nói:
"Việc bảo vệ cô ấy, cứ để em."
Lúc đó, Tân Nguyệt đang ngồi trong lớp đọc sách, hoàn toàn không biết cả văn phòng gần như nổ tung.
Có lẽ các giáo viên cũng không ngờ, có một ngày bọn họ sẽ vì tình yêu của học sinh mà kích động đến phát điên.
Ai mà không muốn trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi mười bảy, mười tám, có người không ngại ngàn dặm xa xôi, đặc biệt vì bạn mà đến, cũng chỉ để bảo vệ bạn.
*
Ngày tháng trôi qua một cách bình yên.
Tân Nguyệt không cần đeo khẩu trang hay đội mũ nữa, cũng không cần các giáo viên đưa cô về ký túc xá hay đến bên xe, cũng có thể đến căn tin học sinh ăn cơm.
Ban đầu, các giáo viên muốn cô tiếp tục ăn cùng bọn họ ở căn tin giáo viên, vì nó tiện lợi, đồ ăn cũng ngon hơn nhiều, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy ăn một mình thoải mái hơn. Hơn nữa, cô biết nếu có cô ở đó, các giáo viên cũng khó buôn chuyện, cho nên cô vẫn chọn ăn một mình ở căn tin thì tốt hơn.
Thật ra cũng không phải một mình, Trần Giang Dã đi cùng cô, dù bọn họ không ngồi cùng bàn, nhưng cùng vào cùng ra.
Khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, cho nên hôm nay, khi cô đang trên đường về lớp sau bữa ăn và đụng phải Hạ Mộng Nghiên, Trần Giang Dã bước nhanh tới bên cạnh Tân Nguyệt chỉ trong chớp mắt.
Ban đầu Tân Nguyệt nghĩ chỉ là tình cờ gặp được, không cần Trần Giang Dã phản ứng mạnh như vậy, cho đến khi cô phát hiện Hạ Mộng Nghiên đang nhìn chằm chằm cô và đi tới.
Ban đầu, Tân Nguyệt không nhận ra người phía trước là Hạ Mộng Nghiên. Cô ta đội mũ lưỡi trai, mái tóc xoăn đẹp đẽ trước kia đã biến mất, chỉ còn lại một kiểu tóc ngắn gần giống tóc con trai, còn ngắn hơn tóc cô rất nhiều.
Ánh mắt Hạ Mộng Nghiên nhìn cô cũng thay đổi, trước kia là sự chế giễu và chán ghét, giờ đây lại tràn đầy sự căm hận.
Hiển nhiên Hạ Mộng Nghiên rất hận cô, không chỉ vì mái tóc bị cắt và những mâu thuẫn bị đ.á.n.h đập.
Trước đây, Hạ Mộng Nghiên từng rất có tiếng tăm ở trong trường. Ngày nào cô ta cũng ăn mặc chải chuốt xinh đẹp, muốn đi ngang thì đi ngang, ai dám cản đường thì coi như tự tìm chết. Bây giờ cô ta chỉ có thể đội mũ, ngày ngày bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, sống như một con chuột trong cống rãnh.
Mỗi ánh nhìn của người khác đều như những mũi kim đ.â.m vào người cô ta, cô ta không chịu nổi, nên dù phải lấy cái c.h.ế.t ra đe dọa, cô ta cũng phải ép gia đình làm thủ tục nghỉ học cho cô ta.
Cô ta vốn không muốn nhận thua như vậy, trở thành trò cười càng khiến người ta khinh thường, nhưng cô ta đã đ.á.n.h giá quá cao khả năng chịu đựng của mình. Cô ta phải thoát khỏi nơi này, nếu không cô ta sẽ điên lên mất.
Nhưng trước khi đi, cô ta phải làm một việc.
So với việc bị người khác giễu cợt, điều cô ta không thể chịu đựng nổi là hai người đã khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh này lại vô cùng hạnh phúc, ngày nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng.
Cô ta không thể khiến họ trở nên giống như mình, nhưng ít ra cô ta biết một chuyện, dù điều này không thể khiến họ xa nhau, cũng chắc chắn có thể làm cho tâm trạng của cả hai đều không dễ chịu.
Cô ta đi thẳng đến trước mặt Tân Nguyệt và dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Giang Dã tiến lên một bước, ngăn cô ta lại, cũng che chán cho Tân Nguyệt ở phía sau lưng mình, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng chứa đầy cảnh cáo hỏi cô ta: "Cô muốn làm gì?"
“Tôi có thể làm gì? Chỉ muốn nói vài câu với đại mỹ nữ Tân thôi mà.”
Hạ Mộng Nghiên cười lạnh một tiếng: "Nhờ các người, tôi sắp phải nghỉ học rồi, đến nói lời tạm biệt với các người.”
Đáy mắt Trần Giang Dã hiện lên sự tàn bạo, nói: "Tự cô chuốc lấy cả thôi.”
Hạ Mộng Nghiên âm thầm lườm anh, sau đó lướt qua anh, nhìn về phía Tân Nguyệt phía sau, không quan tâm đến anh, lớn tiếng nói với Tân Nguyệt, giọng điệu châm biếm: "Đại mỹ nữ Tân, mày đúng là không có lương tâm, Thịnh Hàng vì mày mà g.i.ế.c người đi tù, mày lại ở bên ngoài yêu đương với thằng khác.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời kinh ngạc.
Tân Nguyệt vòng qua Trần Giang Dã, nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên với ánh mắt sắc bén: "Cậu nói lung tung cái gì?”
Thịnh Hàng đi tù vì tội g.i.ế.c người đã xảy ra lâu như vậy, cô chưa từng nghe nói đến giả thuyết này. Ai cũng nói hắn ta đ.á.n.h nhau với người ta, g.i.ế.c người trong lúc nóng giận.
“Nếu tao nói lung tung, cả nhà tao con mẹ nó c.h.ế.t hết!”
Hạ Mộng Nghiên nói chắc chắn.
Cô ta bước về phía Tân Nguyệt, nhìn chằm chằm cô, lớn tiếng nói: "Anh ta vốn có thể trở thành một đàn anh xã hội đen lớn mạnh hơn cả Nam Khải, nhưng bởi vì mày mà Anh ta g.i.ế.c người rồi đi tù. Bố mẹ anh ta không đủ tiền bồi thường, một người đã c.h.ế.t vì ngã cầu thang khi bị người ta đòi nợ, một người thì bỏ trốn. Không biết sau khi anh ta ra tù có thể liên lạc được không, nếu như không thể, thì chính mày đã khiến anh ta cửa nát nhà tan!"
Tâm tình Hạ Mộng Nghiên kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ta trừng lớn mắt, tiếp tục nói: "Nếu như không có anh ta, mày đã bị người khác cưỡng h**p từ lâu rồi!"
Nghe xong, Tân Nguyệt như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, đồng tử không ngừng run rẩy.
Hạ Mộng Nghiên rất hài lòng với vẻ mặt của cô, mỉm cười định nói thêm vài câu để tiếp tục k*ch th*ch cô. Nhưng khi cô ta vừa mới há miệng, một tiếng gầm đầy căm tức của chàng trai vang lên bên tai cô ta.
“Câm miệng.”
Hạ Mộng Nghiên liếc anh một cái, nhưng cô ta đã hoàn toàn kích động nên không chú ý vẻ lạnh lẽo đáng sợ trong mắt anh, lại quay đầu lại.
"Mày định tiếp tục cùng người khác… A"
Cô ta còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng.
Trần Giang Dã kéo cổ áo cô ta, hất mạnh cô ta vào cây cột bên cạnh, siết chặt cổ cô ta không chút nương tay, hung tợn nói: "Cô nói thêm một chữ nữa thử xem?”
Hai mắt anh đỏ ngầu, tròng mắt giăng đầy tơ máu, toàn bộ xương bàn tay nổi lên, hai bên trán cũng nổi gân xanh, cả người toát ra vẻ tàn nhẫn vô hạn.
“Thịnh Hàng có thể vì cô ấy mà g.i.ế.c người, ông đây cũng có thể.”
Giọng nói của anh lạnh như băng, không có một chút độ ấm, gần như đến mức đáng sợ, từng câu từng chữ như bị nghiền nát trong kẽ răng.
“Cô có muốn thử không?”