Cảm Nắng

Chương 182



“Thịnh Hàng có thể g.i.ế.c người vì cô ấy, ông đây cũng có thể. Cô muốn thử không?”

Khi anh nói vậy, không chỉ Hạ Mộng Nghiên đang bị bóp cổ cảm thấy khiếp sợ, mà Tân Nguyệt cũng vậy.

“Trần Giang Dã!”

Tân Nguyệt chạy tới, cố gắng kéo cánh tay anh, nhưng anh mạnh đến kinh người, hai tay Tân Nguyệt không kéo nổi. Mà Hạ Mộng Nghiên bị anh bóp cổ đến mức gân xanh trên trán nổi lên, miệng cô ta há to, nhưng vì dây thanh quản bị ép nên không thể nói được, chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ quái và đáng sợ, trông như sắp ngạt thở.

“Trần Giang Dã!" Tân Nguyệt lại gào lên với anh.

Đồng tử Trần Giang Dã run lên, lúc này anh mới buông ra.

Hạ Mộng Nghiên trượt từ trên cây cột xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm cổ ho khan điên cuồng, ho một lúc lâu mới đứng dậy.

Cô ta tức giận nhìn Trần Giang Dã, sau đó lại nhìn về phía Tân Nguyệt, ôm cổ và nói với giọng như dây thanh quản bị xé rách: "Mày con mẹ nó giỏi thật đấy, khiến hai chàng trai phát điên vì mày."

Ánh mắt Trần Giang Dã nhìn cô ta chằm chằm bỗng dưng lại lạnh đi một phần.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Hạ Mộng Nghiên khiếp sợ, vô thức lùi về phía sau một bước. Nhớ lại cảm giác ngạt thở vừa rồi, cô ta vẫn có chút sợ hãi, không dám nói thêm gì.

Nơi này ngay dưới cây cầu vượt đông đúc. Người đến căn tin ăn cơm và trở về sau khi ăn đều sẽ đi qua đây, người qua lại không ít. Hầu hết mọi người đều không dừng lại, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn âm thầm nhìn về phía này.

Hạ Mộng Nghiên không chịu nổi việc bị coi là bên yếu thế và bị vây xem. Cô ta khẽ c.ắ.n môi, mặt đầy tức giận quay đầu bỏ đi. Sau khi đi được một đoạn, cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, vẻ mặt như muốn nói "Các người đợi đấy”.

Tân Nguyệt cũng không để ý đến vẻ mặt của cô ta, thu ánh mắt lại, nhìn Trần Giang Dã bên cạnh. Cô hít sâu một hơi rồi nói với anh: "Tôi hy vọng lời anh vừa nói chỉ là hù dọa cậu ta."

Trần Giang Dã không nói gì, ánh mắt rất nặng nề.

“Nói chuyện." Tân Nguyệt bảo anh nói chuyện.

“Nếu không thì sao?”

Trần Giang Dã lạnh lùng mở miệng.

Anh cũng không trả lời trực tiếp, nhưng Tân Nguyệt không có tâm tư để tranh cãi với anh, bây giờ tâm trạng cô rất rối loạn, cô phải bình tĩnh, tỉnh táo để tiêu hóa chuyện này.

Nếu những gì Hạ Mộng Nghiên nói là thật, vậy thì một mạng người sống sờ sờ đã không còn vì cô.

Hạ Mộng Nghiên nói, nếu không có Thịnh Hàng, cô đã bị người ta cưỡng h**p, nhưng trước đây cô không nhận phải bất kỳ tổn thương cụ thể nào về vấn đề này. Cho nên, nói không chừng người kia chỉ nói chơi trước mặt Thịnh Hàng mà thôi, nhưng lại khiến mình mất mạng như vậy.

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt cảm thấy như bị người ta nhét mạnh một nắm bùn ướt lạnh vào trong lòng, cảm giác đông lạnh khiến cả người cô rét run, đau đớn, tắc nghẽn đến mức khó thở.

Đó là một mạng người.

Đó là sức nặng mà cô không thể chịu đựng được.

Cảm giác bất lực giống như khi biết mình lại nổi tiếng bỗng nhiên ập đến, thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc đó, khiến cô không thể đứng vững trong chốc lát.

Trần Giang Dã nhận ra sự khác thường của cô, vội vàng đỡ lấy cô ngay khi cô ngã xuống.

“Làm sao vậy?" Trần Giang Dã lập tức cau mày.

Tân Nguyệt nặng nề nhắm mắt lại, dựa vào cánh tay anh để đứng vững, sau đó lắc đầu nói: "Không có gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù cô nói vậy, nhưng Trần Giang Dã vẫn nhạy bén nhận ra.

“Em để ý chuyện này đến vậy sao?"Anh nhíu mày, hỏi.

Tân Nguyệt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nặng nề: "Đó là một mạng người."

Trần Giang Dã lại nhíu chặt mày hơn.

Anh không quan tâm đến mạng sống của người khác.

Hơn nữa, nếu như người đã c.h.ế.t kia thật sự có ý đồ như vậy với cô, thì trong mắt anh, người đó đáng chết.

“Mạng người liên quan gì đến em?”

Anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Chỉ cần không có sự đồng ý của em, thì tất cả những chuyện người khác làm đều không liên quan đến em, hiểu không?"

Tân Nguyệt khẽ run trong lòng.

Cô chưa bao giờ tự làm khó mình, cô hiểu những gì Trần Giang Dã nói, nhưng có lẽ vì liên quan đến tính mạng con người nên cô vẫn khó lòng bỏ qua được.

Tuy cô không phải là người khởi xướng, nhưng lại là "nhân" trong chu trình nhân quả, không có cô, cũng sẽ không có "quả" này.

“Một người có thể g.i.ế.c người khác sớm muộn gì cũng sẽ g.i.ế.c người, không phải vì em, hắn ta cũng sẽ vì những người khác mà đi g.i.ế.c người.”

Giọng nói mang theo cảm giác lạnh lẽo như kim loại vang lên.

Tân Nguyệt ngạc nhiên.

Trần Giang Dã như đọc được suy nghĩ của cô, những gì anh nói chính là vấn đề nhân quả mà cô đang nghĩ đến.

“Còn việc ai đó cửa nát nhà tan.”

Trần Giang Dã nhíu mày nói tiếp, giọng nói trầm và lạnh: "Hắn ta tự làm tự chịu, bất kỳ vấn đề nào cũng có nhiều cách giải quyết, hắn ta chọn cách để lại hậu quả nghiêm trọng nhất, đó là do hắn ta ngu xuẩn."

Tân Nguyệt nhìn anh, đồng tử run rẩy, đáy lòng cũng run theo.

Trên đời này sao có thể có người như anh, bên ngoài anh có vẻ là một đại thiếu gia kiêu ngạo, vô cảm, nhưng suy nghĩ lại tinh tế tỉ mỉ hơn bất cứ ai, cũng vô cùng thấu hiểu.

Mới vừa rồi, cô còn sợ anh sẽ liều lĩnh giống như Thịnh Hàng, mà giờ phút này cô chắc chắn, đấy hoàn toàn là do cô lo lắng quá mức.

Anh chắc chắn sẽ không dùng cách ngu xuẩn nhất là g.i.ế.c người để giải quyết vấn đề, mà lý do anh không trả lời trực tiếp, có lẽ là bởi vì…

Giết người vì cô.

Mặc dù anh sẽ không làm vậy, nhưng anh có thể vì cô mà làm như vậy.

“Trần Giang Dã.”

Tân Nguyệt nhẹ giọng gọi tên anh.

“Sao?”

“Cảm ơn anh.”