Cảm Nắng

Chương 95



Vì thế, anh tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi nhìn thấy ngã rẽ kia mới từ từ dừng lại.

Anh đứng ở ven đường chờ, cây ăn quả che khuất bóng dáng anh.

Vài phút sau, tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, kèm theo tiếng sột soạt khi túi nilon lắc lư.

Âm thanh dừng lại khi chỉ cách ngã rẽ hai, ba mét.

Bởi vì lúc này Tân Nguyệt mới nhìn thấy anh.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt, sau đó ánh mắt Tân Nguyệt trở nên lạnh lẽo nhìn anh.

Không khí oi bức, xung quanh chỉ có tiếng ve kêu ồn ào khiến người ta khó chịu.

Hồi lâu sau, Tân Nguyệt vẫn mở miệng trước: "Trần Giang Dã, anh dừng lại đi được chưa?”

Ban đầu Trần Giang Dã không nói gì, thẳng đến khi Tân Nguyệt giả vờ muốn đi.

“Không dừng." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Tân Nguyệt không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nhàm chán này với anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Cô coi như Trần Giang Dã không tồn tại, hờ hững vượt qua anh.

Nhưng sau lưng vang lên âm thanh giẫm lên đá vụn.

Chân Tân Nguyệt dừng lại.

“Đừng đi theo tôi.”

Cô quay nửa đầu lại nói với anh, nhưng không hề nhìn anh, "Tôi nói rồi, tôi không cần anh bảo vệ."

Sau một hồi im lặng, âm thanh như thể nghiền nát từ giữa hàm răng vang lên:

“Không cần đúng không?”

Một giây sau, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy bị người kéo mạnh lại, lực kéo mạnh đến mức xương cốt của cô như sắp bị xé rách, nhưng cảm giác đau đớn chưa kịp truyền tới đại não, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng.

Cô căn bản không có cơ hội để kịp phản ứng, người đã bị đè nặng xuống đất, hai tay không biết từ lúc nào đã bị Trần Giang Dã đè l*n đ*nh đầu. Anh quỳ trên người cô, một chân đè lên đầu gối cô, khiến cô không thể nào giãy dụa hay phản kháng, hoàn toàn bị anh giam cầm.

Sau một lúc giãy dụa vô ích theo bản năng, Tân Nguyệt thở hổn hển trừng mắt nhìn Trần Giang Dã, tức giận chất vấn anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

Một tiếng cười lạnh phát ra từ trong cổ họng Trần Giang Dã.

“Không phải cô nói không cần tôi bảo vệ sao?”

Tân Nguyệt tức đến nghiến răng: "Anh bảo vệ tôi kiểu này à?”

Trần Giang Dã tiếp tục cười lạnh: "Nếu có người đàn ông khác đè cô ở đây giống như tôi, cô có thể làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Nguyệt sửng sốt trong nháy mắt.

Cô vẫn tự cho là mình khỏe không kém gì đàn ông, lên núi lại luôn mang theo dao, không cần sợ bất cứ ai, nhưng lúc này cô mới biết được sự chênh lệch giữa nam và nữ.

Sức lực của cô có lẽ có thể so sánh với nhiều người đàn ông cùng thể trạng, nhưng người có thân hình cao lớn, lại tập luyện quanh năm như Trần Giang Dã, chỉ cần lợi dụng lúc cô không chuẩn bị, cô làm thế nào cũng không có đường phản kháng.

Nhưng cô không muốn nhận thua như vậy, hôm nay Trần Giang Dã thật sự rất quá đáng.

Cô quay đầu sang một bên, quật cường lạnh lùng mở miệng: "Cho dù tôi đồng ý để anh đi theo, anh có thể bảo vệ tôi bao lâu?"

Lời vừa nói ra, lòng cô đau đớn.

Bọn họ chưa bao giờ chạm vào từ “bao lâu”, không ai muốn nhắc tới, bởi vì cả hai đều biết rõ, thời gian chỉ còn lại chưa đến một tháng.

Ai nói ra từ đó trước, chính là người đó buộc người còn lại thừa nhận bọn họ không có tương lai, không có kết cục, là người đang cầm d.a.o đ.â.m vào tim đối phương.

Người trước mặt là một người rất ít khi kìm nén cảm xúc, như thể cả người đều là lửa, chỉ cần chạm vào là cháy, tính tình cực kỳ nóng nảy, nhưng lúc này đây, không ngờ tới anh lại vô cùng tỉnh táo, chỉ có ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

Anh không chớp mắt, nhìn cô chằm chằm, mười ngón tay nắm chặt cổ tay cô dần dần siết chặt, cho đến khi cô đau đến mức không khống chế được phát ra một tiếng r*n r*.

“Cho nên....”

Mười ngón tay anh tiếp tục siết chặt, "Từ hôm nay trở đi, về nhà tập kỹ thuật phòng thân cho ông.”

Cảm giác đau đớn trên cổ tay đột nhiên biến mất trong giây lát, không phải vì anh nới lỏng tay, mà là đại não của cô lúc này đã trở nên trống rỗng, không tiếp nhận tín hiệu đau đớn nữa.

Sau một lúc, cô vẫn không cảm thấy đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ trên đường đi.

Vừa rồi, cô giận anh nói chuyện quá đáng, không quan tâm đến ý muốn của cô mà vẫn nhất quyết đi theo cô, còn dùng cách ngang ngược như vậy đối xử với cô.

Nhưng bây giờ… Trong lòng cô chỉ còn lại tiếng thở dài.

Anh, thật đúng là…

Cô hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Sau này có chuyện gì thì từ từ nói được không? Anh có thể đừng lần nào cũng dùng cách khó khăn như vẩy để bày tỏ được không?”

Trần Giang Dã đột nhiên ngẩn ra.

Một cơn gió lướt qua giữa hai người, tóc Tân Nguyệt bị thổi lên, quấn vào tóc anh, xúc cảm cực nhỏ.

Anh hoàn hồn, buông lỏng tay.

Tất nhiên anh biết vừa rồi làm vậy cô sẽ đau, anh muốn cô đau, muốn cô biết như vậy sẽ rất đau.

Nhưng một câu nói của cô đã đánh bại anh.

Cô bảo anh đừng khó chịu, nhưng cô cũng nói với anh bằng một cách vụng về và không thẳng thắn——

Cô hiểu. Cô hiểu tất cả.