Hắn hết lời khen ta xinh đẹp, hiền lành, rồi lại bảo biết ta quản lý hậu viện cực khổ, muốn bù đắp cho ta. "Nói đi, nàng muốn gì? Chỉ cần dỗ được phu nhân vui, dù là núi vàng hay biển bạc, ta cũng không tiếc!"
Là đệ nhất phú thương trong thiên hạ, ta thấy điểm duy nhất khiến Khương Hằng giống một nam nhân, chính là ở chỗ này – hào phóng trong chuyện tiền bạc.
Ta giả bộ giận dỗi, lườm hắn một cái, buông lời trách móc: "Chàng chỉ giỏi dỗ ngon dỗ ngọt thôi. Có người mới liền quên ngay người cũ. Nam nhân các chàng, chẳng có ai là người tốt cả."
"Phải phải phải, ta chẳng phải người tốt, được chưa?"
Khương Hằng dỗ nữ nhân, quả thật là điêu luyện đến mức ta cũng phải khâm phục.
Ta cảm thấy "lửa đã đủ", bèn làm bộ miễn cưỡng nói: "Vậy thì ta muốn đôi vòng tay bằng ngọc bích nạm vàng mới ra của Lý sư phụ ở Tiệm bạc Thái Bình."
Rồi ta lại thêm vào, như thể "xuống nước": "Chàng yên tâm, lễ nhập môn của lão bát, ta nhất định sẽ lo liệu đâu ra đó."
Khương Hằng mãn nguyện rời đi, trước khi đi còn hôn lên má ta một cái, bảo rằng tối nay sẽ ghé viện của ta.
Ta cười nhẹ, tiễn hắn ra khỏi cửa. Đợi bóng hắn khuất hẳn, ta lập tức gọi Tuyết Ngọc mang đến hương bạc hà ta yêu thích.
"Xịt bên này một chút, bên kia thêm chút nữa, xua bớt mùi dầu mỡ đi."
Ta vừa phe phẩy quạt, vừa nghĩ bụng. Khương Hằng, hắn đúng là khiến người ta ngán ngẩm!
Nghĩ đến việc tối nay Khương Hằng còn định đến viện của ta, ta liền sai tâm phúc gọi Tử Yên cô nương đến.
À không, giờ phải gọi là lão bát mới đúng.
"Bát muội à, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy muội, tỷ đã biết muội là một cô nương xinh đẹp."
Ta đặt tay lên vòng eo mềm mại, mảnh mai không xương của lão bát, lòng thầm xuýt xoa ghen tị.
Thật là một vòng eo tuyệt hảo!
Có lẽ lão bát nghĩ rằng ta gọi nàng đến để trách phạt, nên dù cố tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt vẫn lộ ra chút hoảng hốt không dễ nhận ra.
"Đúng là tuổi trẻ, trẻ trung thật tốt." Ta nhìn khuôn mặt căng mịn, có thể vắt ra nước của nàng, cảm thán từ tận đáy lòng.
Lão bát giật nảy mình, rồi đột ngột quỳ phịch xuống đất, làm ta nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Nhân sắc của phu nhân mới thật là mỹ mạo như hoa, Tử Yên làm sao sánh được dù chỉ là một sợi tóc của phu nhân!"
Ôi trời, cái miệng của lão bát này đúng là bôi mật mà!
Ta quay lại, nhìn mình trong chiếc gương cao ngang người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong gương là một nữ tử vận váy lụa tía thẫm, đầu cài đầy những trang sức vàng ngọc, mà vẻ sang trọng, kiều diễm ấy vẫn không át nổi những đường nét thanh tú đến rực rỡ của nàng.
Quả thực là vẻ đẹp cao quý trời sinh, tuyệt sắc nhân gian!
"Cũng tạm, cũng tạm thôi." Ta chỉ khiêm tốn nói mình là "đệ tam thiên hạ" mà thôi.
Ta khẽ cười, giọng điệu cố tình làm ra vẻ mềm mại, ngọt ngào, đến mức Tuyết Ngọc ở bên cạnh cũng thấy rùng mình.
"Lão bát, mau đứng dậy đi. Trong phủ chúng ta không có quy củ quỳ lạy, sau này gặp ta chỉ cần khẽ nghiêng mình là được."
Ta đỡ lão bát đang ngẩn người đứng lên, sau đó ra hiệu cho người hầu mang đến một chiếc khay đưa cho nàng.
"Đây là gì vậy phu nhân?" Lão bát lộ vẻ bối rối và sợ hãi.
Ta vén lớp vải đỏ trên khay, để lộ ra một bộ y phục múa của Tây Vực, làm từ lụa mỏng tựa cánh ve.
Trang phục Tây Vực kết hợp với mỹ nhân như Tử Yên, đúng là sự phối hợp hoàn hảo!
Khương Lão Nhị, để xem chàng có mê như điếu đổ hay không!
Nhìn ánh mắt bàng hoàng của lão bát, ta cười nhạt. "Hiểu chưa?"
Tử Yên lắc đầu.
"Không, nhất định là muội hiểu mà."
Tử Yên điên cuồng lắc đầu.
"Muội chỉ cần khiến phu quân không rời khỏi muội được là đủ, rõ chưa?"
Tử Yên run rẩy cúi đầu cảm tạ: "Tử Yên nhất định không phụ lòng phu nhân căn dặn."
Nghe lời ấy, ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai Tuyết Ngọc gọi lão nhị, lão tứ và lão lục đến viện của ta để lập bàn chơi bài.
Tối nay, bản phu nhân muốn chơi thâu đêm một cách sảng khoái!
Ta chưa từng trải qua cảm giác say rượu, nhưng sau một đêm chơi bài thâu đêm, ta rốt cuộc đã nếm thử cái gọi là tay chân không nghe theo ý mình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thân hình yêu kiều của ta, lảo đảo nghiêng ngả, mấy lần vào nhà xí suýt chút nữa ngã nhào.
Vất vả lắm mới hoàn thành việc rửa mặt chải chuốt giữa tiếng la hét hoảng sợ của đám nha hoàn và ma ma, Tuyết Ngọc vừa tiễn xong lão nhị, tứ, lục thì quay lại đỡ ta lên giường nghỉ ngơi.
Chưa kịp nằm xuống, lão thất đã khóc thút thít xông vào.