Lão thất quỳ rạp trước giường ta một cách đầy bi thương, đôi mắt sưng đỏ như quả óc chó đột nhiên áp sát, làm ta giật mình suýt hồn vía bay đi.
Ta cố gắng trấn tĩnh lại, dịu dàng hỏi tiểu cô nương đáng thương này: "Muội muội của tỷ, sao muội lại khóc đến mức này? Mau nói cho tỷ biết, ai bắt nạt muội, tỷ nhất định làm chủ cho muội!"
Lão thất nghẹn ngào đáp: "Là... là phu quân!"
À, là hắn sao.
Vậy thì xin lỗi nhé, chuyện này ta không thể xen vào được.
Kim chủ đại nhân là người duy nhất trong phủ mà ta không dám động vào.
Nhưng nhìn lão thất khóc lóc thảm thương thế này, ta cũng không đành lòng.
Ta kéo nàng lên giường, nằm xuống cạnh mình, bắt đầu khuyên nhủ, như một người tỷ tỷ tận tâm làm công tác tư tưởng: "Thất muội à, nghe tỷ nói này. Đàn ông ấy mà, không quan trọng, không có bọn họ chúng ta vẫn sống tốt. Nhưng bạc ấy, bạc mới là thứ không thể thiếu, hiểu chưa?"
Ta nói một tràng dài, giải thích đến khô cả miệng.
Nửa ngày vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Quay đầu nhìn qua, thấy lão thất đang cắn khăn tay, đôi mắt đỏ hoe mà lại rực sáng, nói:
"Phu quân là người đầu tiên đối tốt với muội. Muội đã thầm thề, cả đời này chỉ trung thành với chàng, cùng chàng sống c.h.ế.t có nhau, không rời không bỏ. Nhưng hôm nay, khi thấy chàng ở bên cạnh cô gái Hồ kia, trái tim muội đau lắm… Tỷ tỷ, muội tin rằng phu quân chỉ là nhất thời mê muội. Đợi khi chàng chán nàng ta, nhất định sẽ quay về bên muội đúng không? Muội sẽ đợi, sẽ đợi chàng hồi tâm chuyển ý…"
Đôi mắt sưng đỏ, ngấn lệ của Tô Mạt đã không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ còn lại ánh nhìn trống rỗng, y hệt như bộ não nàng vừa bị ngâm nước.
Mấy nha hoàn đứng bên cạnh nghe vậy mà đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn gào lên: "Đồ đàn ông bạc tình vô nghĩa, c.h.ế.t không yên thân!"
Ta nhìn lão thất, người mà ta đã nâng niu cưng chiều, giờ lại đau lòng như vậy, ta làm sao không xót?
Nhưng cũng phải cứu nàng thôi!
Giữa ánh mắt kinh ngạc của đám nha hoàn và ma ma, ta đột ngột tung chân đạp lão thất văng xuống giường, lớn tiếng quát: "Đi, ra vườn đào thêm vài gốc rau dại cho tỉnh táo lại!"
Ta từng đọc qua sách y học, căn bệnh “yêu đến mất não” này, chỉ có rau dại mới trị được.
Lão thất ngỡ ngàng nhìn ta, đôi mắt như muốn nói "Tỷ làm vậy với muội thật sao?" nhưng cuối cùng nàng vẫn ôm mặt khóc lóc chạy đi đào rau dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy ngày sau, ta đeo đôi vòng tay ngọc bích nạm vàng mới toanh mà Khương Hằng mua cho, đi ra vườn rau tìm lão thất.
Chỉ thấy nàng đội khăn vải, mặc áo vải thô, ngồi xổm ở góc tường, cầm cuốc nhỏ chăm chỉ đào rau dại, vẻ mặt hết sức tập trung.
Ta đứng phía sau nàng mà nàng còn chẳng nhận ra.
Khẽ ho một tiếng để nhắc nhở, nàng giật mình quay lại, thấy ta, lập tức vứt cuốc xuống, ôm lấy chân ta, nức nở nói: "Tỷ tỷ, muội biết sai rồi, giờ muội đã thật sự tỉnh táo rồi!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Thật không?" Ta cười, bảo nàng nói xem mình sai ở đâu.
Lão thất vừa kéo tà váy thêu kim tuyến của ta vừa đáp: "Đàn ông ấy mà, toàn những kẻ bội bạc không bằng mèo chó, muốn rời đi lúc nào cũng được, không quan trọng!"
Ta gật đầu hài lòng, cũng coi như có chút giác ngộ.
"Đã tỉnh táo rồi thì đứng dậy đi. Quay về viện của muội, ta đã sai người chuẩn bị rượu ngon, món ngon, y phục đẹp cùng trâm cài ngọc quý cho muội. Mau về trang điểm thật lộng lẫy."
Ta vừa vuốt ve đôi vòng tay ngọc bích nạm vàng trên cổ tay, vừa chậm rãi nói: "Phụ nữ chúng ta, ăn diện là để tự mình ngắm. Đàn ông mắt mù, chẳng hiểu được cái đẹp của chúng ta đâu."
Trong lòng ta lại âm thầm "phì" một tiếng, mắng thẳng Khương Hằng – kẻ vừa đa nghi, vừa chẳng ra gì. Nhưng có những kẻ, ta chỉ có thể mắng trong lòng mà thôi.
Ta vừa nghĩ đến Khương Hằng, tiểu đồng thân cận của hắn đã đến.
"Phu nhân, lão gia muốn gặp người, có vẻ có chuyện gấp, xin người mau theo tiểu nhân." Mặt tiểu đồng đầy vẻ khẩn trương.
Ta sinh nghi, ban ngày ban mặt Khương Hằng tìm ta làm gì?
Ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, ta theo tiểu đồng đến thư phòng.
Vừa vào cửa, Khương Hằng đã ra hiệu cho tiểu đồng lui ra, rồi hắn thở dài, đưa tay ôm trán: "Phu nhân, cửa hàng ở Giang Nam bị phản quân càn quét, đã mất trắng rồi."
Nghe vậy, ta giật mình, vội bước tới nắm tay hắn, gấp gáp hỏi: "Sao lại thế được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Khương Hằng lóe lên chút gì đó lạ thường, rồi hắn cúi đầu, ngập ngừng nói với vẻ áy náy: "Phu nhân, nhà họ Khương sắp phá sản rồi. Hiện tại trong nhà vẫn còn chút bạc, nhưng ta nghĩ nàng nên mang hết về nhà mẹ đẻ, ta không muốn nàng phải chịu khổ cùng ta."