Cẩm Nang Nạp Thiếp Của Đại Phu Nhân

Chương 5



Nhà họ Khương là đệ nhất phú hộ của Tề Quốc, dẫu cửa hàng ở Giang Nam bị phá hủy, cũng không đến nỗi phá sản.

Vả lại, Khương Hằng từ bao giờ lại thâm tình như vậy? Nếu thật sự phá sản, hắn sẽ để ta mang gia sản còn lại đi về nhà mẹ đẻ mà sống an nhàn sao?

Ta không tin!

Là một thê tử mẫu mực, sao ta có thể bỏ mặc phu quân mình lúc khó khăn, mà còn nhẫn tâm "thêm dầu vào lửa"?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghĩ vậy, ta rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phu quân, thiếp không đi. Chúng ta là phu thê kết tóc, thiếp phải cùng chàng hoạn nạn có nhau."

Nói rồi, ta tháo toàn bộ trâm cài vàng ngọc trên đầu, cả đôi vòng tay mới, đặt vào tay hắn.

"Phu quân, những năm qua chàng yêu chiều thiếp, thiếp cũng tích góp được chút bạc riêng. Dù không nhiều, chỉ hơn một trăm lượng, nhưng thiếp nguyện dốc hết để giúp chàng vượt qua lúc khó khăn này."

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Khương Hằng, ta vừa khóc vừa giả vờ định ra ngoài lấy bạc đưa thêm cho hắn.

"Không cần đâu!"

Khương Hằng đột ngột kéo ta lại, ôm vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy cảm động: "Phu nhân thật lòng với ta như vậy, ta thật hổ thẹn."

Ta như vừa nhận ra, vội đẩy hắn ra, ngạc nhiên nói: "Phu quân, chàng thử ta sao?"

Khương Hằng với vẻ cảm động pha lẫn áy náy, thẳng thắn thú nhận: "Cửa hàng ở Giang Nam quả thật bị phản quân tấn công, nhưng đã được quản sự xử lý ổn thỏa rồi."

Thấy ta giận, hắn vừa giúp ta đeo lại trang sức, vừa dỗ dành: "Nghe nghĩa huynh ta nói, phu thê kết tóc vốn có tình cảm sâu nặng, hơn hẳn các thiếp thất khác, ta mới nghĩ đến chuyện thử lòng. Không ngờ lại vô tình làm tổn thương nàng, mong nàng tha thứ."

Dừng một lát, hắn cắn răng nói thêm một câu: "Nàng không giống mấy kẻ hèn hạ kia!"

Mấy kẻ hèn hạ?

Ta lập tức thấy căng thẳng. Chẳng lẽ các muội muội khác trong phủ cũng bị thử lòng?

Nếu thế, e là bọn họ gặp nguy hiểm rồi!

Ta hiểu rõ bệnh đa nghi của Khương Hằng, nhất là mỗi khi hắn chuẩn bị đi Giang Nam, căn bệnh đa nghi ấy lại càng phát tác mạnh mẽ.

Hắn không bận tâm nếu người khác nhắm vào tiền bạc của mình, nhưng nếu ai đó tuyên bố không màng tiền tài, chỉ yêu con người hắn, lập tức sẽ khiến hắn nghi ngờ và nổi cơn thịnh nộ.

Ta biết tính hắn, nên không bao giờ để mắc bẫy. Nhưng mấy muội muội mới vào phủ… Thật đáng lo ngại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta từ thư phòng của Khương Hằng bước ra, ôm theo một hộp điểm tâm của tửu lâu nổi tiếng do hắn bồi thường, sau đó, ta lập tức sai người hầu đến viện của của các muội muội khác dò la tin tức.

Kết quả nhanh chóng được báo về:

Lão tam bị cấm túc, trừ bổng lộc.

Lão ngũ bị đày về nông thôn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, ngày sau ta biết tìm ai để chơi bài đây?

"Chuyện này cấp bách, mau hành động ngay!"

Có lệnh của ta, đám người hầu không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đi điều tra.

Không lâu sau, tâm phúc của ta – Ngô ma ma – hớt hơ hớt hải chạy về, thở không ra hơi, trông như sắp ngất.

Ta đưa bà một chén trà: "Uống nước trước đã."

Ngô ma ma tu cạn chén trà, lấy lại giọng, rồi ghé tai ta nói những điều bà vừa dò hỏi được.

Dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng khi biết rõ một số muội muội thực sự lâm vào cảnh khó khăn vì Khương Hằng, ta vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Phụ nữ sống trên đời đã chẳng dễ dàng, Khương Hằng ham mê sắc đẹp của các nàng, còn các nàng dựa vào tình yêu để tìm đến tiền bạc của Khương Hằng, có gì là sai chứ?

"Người nào bị đuổi đi?" Ta hỏi.

Ngô ma ma trả lời: “Ngoài thất di nương đang bị phạt đi đào rau dại và bát di nương nhanh trí nghe ngóng trước mà tránh được, tất cả những người còn lại đều đã bị loại!”

"Chậc." Ta day day thái dương đang căng thẳng, ra lệnh cho Tuyết Ngọc mang hộp trang điểm của ta đến.

Tuyết Ngọc hiểu ngay ý ta. Đây đã là nhóm nhị, tam, tứ, ngũ, lục thứ ba bị đưa đi khỏi phủ.

Ta không nhớ tên từng người, không phải vì trí nhớ kém, mà vì thật sự người quá đông, ta nhớ không nổi!

Trong hộp trang điểm của ta là số bạc riêng mà ta tích lũy bấy lâu, từng viên đậu vàng nhỏ như hạt đậu xanh.

Ta bốc một nắm, giao cho Tuyết Ngọc: "Đưa cho các nàng. Dù sao cũng từng là tỷ muội một thời, ta không đành lòng nhìn họ lưu lạc ngoài phố. Với số vàng này, đủ để họ sống sung túc cả đời."

Về sau, khi Khương Hằng biết chuyện ta lén lút chu cấp cho những "kẻ hèn hạ" đó, không những không trách tội ta, mà còn sai người mời thợ thủ công nổi tiếng ở kinh thành đến, sửa sang lại viện của ta thêm một lần nữa.

Viện của ta vốn đã sang trọng phú quý, lần này càng xa hoa đến mức lóa mắt, vàng bạc chói lọi khắp nơi, làm ta chẳng dám nhìn thẳng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com