Khương Hằng đắc ý nói: "Biết nàng thích mấy thứ tầm thường này, nên ta đặc biệt bảo họ làm theo sở thích của nàng."
Ta nhìn Khương Hằng, rồi nhẹ giọng đáp: "Khương Hằng, cảm ơn chàng. Nhờ có chàng, bốn mùa của ta đều trở nên ấm áp."
Khương Hằng cười ha hả: "Phu thê với nhau, hà tất phải khách khí như vậy. Tấm lòng của nàng dành cho ta, ta đều khắc ghi trong tim."
Tấm lòng ta dành cho hắn sao?
Mãi về sau ta mới biết, Khương Hằng nghĩ rằng việc ta chu cấp cho những cô gái đáng thương kia là để giúp hắn chuộc lỗi.
Mấy tháng sau, trong phủ lại xuất hiện một nhóm nhị, tam, tứ, ngũ, lục mới.
Lão thất và lão bát giờ đã thành bậc "lão làng," các nàng chơi bài cửu không chỉ thành thạo mà còn có phần vượt mặt cả ta.
Dẫu những người mới được xếp ở vị trí cao hơn, nhưng vẫn phải kính cẩn gọi họ là "thất tỷ" và "bát tỷ."
Đông qua xuân đến, mấy ngày này thời tiết khá thất thường.
Ta mời các muội muội đến noãn các của mình chơi bài mã điếu.
Đang cao hứng thì thân tín của Khương Hằng bất ngờ lao vào, vẻ mặt hoảng hốt.
"Phu nhân, các vị di nương, không xong rồi!"
"Không xong gì chứ? Bản phu nhân đang rất tốt mà!"
Ta liếc nhìn gã một cái, thầm mắng hắn không biết nhìn mặt mà đoán ý, làm ta phải vứt đi một quân bài ngon.
Gã thân tín gấp gáp nói: "Phu nhân, trong cửa hàng của Khương gia phát hiện hàng cấm, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, muốn tịch thu cả Khương gia. Người và các di nương mau thu dọn đồ đạc, lập tức theo lão nô rời phủ!"
Thấy chúng ta vẫn bất động, hắn cuống quýt hét lớn: "Nếu quan sai đến, lúc ấy sẽ không kịp nữa đâu!"
Lời vừa dứt, nhị, tam, tứ, ngũ, lục sợ đến tái mặt.
Lão thất và lão bát, từng trải qua những lần thử lòng của Khương Hằng, vẫn giữ được chút bình tĩnh, quay sang nhìn ta.
Ta hiểu ánh mắt ấy, họ muốn hỏi xem Khương Hằng có phải lại phát bệnh đa nghi không.
Trong đầu ta nhanh chóng xử lý thông tin gần đây liên quan đến hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tối qua hắn còn nói với ta rằng công việc kinh doanh của Khương gia sắp bước lên một tầm cao mới.
Tốt rồi, lại là màn kịch thử lòng nữa đây! Chẳng biết bao giờ hắn mới chán.
Ta giơ tay lên: "Đừng hoảng, cứ bình tĩnh…"
Lời còn chưa dứt, Khương Hằng đã dẫn theo một nhóm hộ vệ hùng hổ xông vào phủ, bắt đầu thu dọn những thứ đáng giá.
Thấy vậy, đám gia nhân cũng nhốn nháo, đổ xô đi tranh giành đồ vật quý giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta quay đầu định trấn an các muội muội xinh đẹp rằng đây chỉ là một vở diễn, không có gì phải lo.
Nào ngờ, nhị, tam, tứ, ngũ, lục lập tức "choang" một tiếng, vứt hết bài trên tay, rồi dùng hết sức lực lao ra ngoài.
Lão lục vì quá vội vã, bị vấp ngã ngay trên bậc cửa dát vàng của ta.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, nàng thậm chí bỏ luôn đôi giày thêu, chạy chân trần mà không ngoảnh lại.
Loạn rồi, tất cả đều loạn lên rồi!
Trong chớp mắt, trước mặt ta chỉ còn lại lão thất, lão bát, Tuyết Ngọc và Ngô ma ma – tâm phúc của ta.
"Gã thân tín của lão gia đâu rồi?" Ta vừa vỗ n.g.ự.c vừa hỏi Tuyết Ngọc, cố trấn an trái tim đang đập loạn xạ.
Tuyết Ngọc, trong lúc lấy hộp trang điểm của ta, trả lời:
"Hắn đi chuẩn bị xe ngựa rồi, bảo phu nhân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra cổng sau tập hợp."
Nói xong, nàng đã mang hộp trang điểm đến, cùng Ngô ma ma kéo tay ta định dẫn đi.
Ta hất tay một cái, nghiêm giọng: "Tất cả đứng lại, chạy cái gì mà chạy? Các ngươi không thấy lão gia còn chưa đi à?"
Ta giật lấy hộp trang điểm từ tay Tuyết Ngọc, ôm vào lòng, rồi nhỏ giọng nói với lão thất và lão bát đang nơm nớp lo sợ: "Lần trước mấy muội muội khác mới bị thử lòng, các ngươi quên rồi sao?"
Lão thất đáp: "Nhớ thì có nhớ, nhưng tỷ tỷ, tỷ nhìn ngoài kia đi…"
Ngoài kia?
Có gì ngoài đó chứ?
Ta quay đầu nhìn ra cửa viện.
Chỉ thấy một đám quan sai không biết từ đâu đến, cầm đao chặn tất cả gia nhân đang chạy trốn, lục soát từng người một.
Chúng chẳng chừa lại thứ gì đáng giá, ngay cả y phục và giày cũng bị lột sạch, chỉ còn lại những thân hình run rẩy.
Đúng là… đến cả g.i.ế.c người mà quan phủ cũng khôngtha?
Quá giả!
Nhưng lão bát đã sợ đến mức bật ra tiếng địa phương của Tây Vực, lầm bầm mắng một tràng, sau đó nhìn ta, lo lắng nói: "Tỷ tỷ, mau chạy thôi, nhìn vậy là thật rồi đấy!"
Hai người kéo tay ta định chạy.
Ta né tránh, cương quyết đáp: "Phu quân không đi, ta cũng không đi. Ta phải cùng chàng sống c.h.ế.t có nhau!"
Trong lòng lại thầm nghĩ, lần này Khương Hằng thậm chí còn thuê cả bọn hí kịch đến cùng hắn diễn trò. Thật đúng là… không biết mệt.
Lão thất trừng mắt nhìn ta, tức giận nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng có 'yêu đến mất não'' nữa!"